Không ngừng rung động – Chương 1

Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, lý do là: Bước chân trái ra khỏi phòng ngủ, cùng với… 25 tuổi, độc thân.

Đàm Duyên Di công khai khiêu khích tôi trong nhóm công ty:

“Chà? Bị đuổi ra ngoài à? Nhà tôi rất rộng rãi, tới thử xem?”

Một tiếng sau, tôi kéo vali đứng trước cửa nhà hắn.

Thử thì thử.

Tôi và hắn từ nhỏ đã không hợp nhau.

Thi cử cạnh tranh vị trí thứ nhất thứ hai, đại học cạnh tranh ban ủy, tốt nghiệp cạnh tranh sinh viên tốt nghiệp ưu tú, đến lúc đi làm thì vào cùng một công ty.

Ở công ty, lại cạnh tranh vị trí tổng giám đốc tiêu thụ.

Tôi thua, lại còn bị hắn phản một đòn, tiền lương giảm một nửa.

Nếu không phải sợ cạp đất mà ăn, tôi nhất định không bao giờ chịu làm chuyện ăn nhờ ở đậu này.

Chuông cửa vang lên ba tiếng, cửa mở ra.

Đàm Duyên Di mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, ngả ngớn mà dựa vào cửa, đưa tay ngăn tôi lại, cười nửa miệng: “Khách ít đến nhà nha, Tiền phó tổng giám.”

Tôi căng da đầu nở nụ cười, trìu mến nói: “Nhận lời mời mà đến, đa tạ đa tạ.”

Tay Đàm Duyên Di chống cửa, hoàn toàn không có ý định cho tôi vào.

“Đàm tổng giám?”

“Tiền thuê phòng, cọc 1 trả 3 (*).” Hắn lười biếng mà nhai kẹo cao su, vẫn là bộ dáng thèm đòn ấy.

(*) Cọc 1 trả 3  là hình thức thuê nhà trả tiền cọc 1 tháng, trả tiền thuê 3 tháng.

Dù vậy, người theo đuổi hắn vẫn xếp hàng dài từ cửa phòng làm việc đến tầng dưới của công ty.

Đúng là tuổi trẻ, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tôi cười càng tươi hơn: “Anh trai… Quen biết nhiều năm như vậy, đừng khách sáo…”

“Đưa tiền đây.” Đàm Duyên Di nhướng mày ngắt lời tôi, dùng giọng điệu khiêu khích trước sau như một của hắn nói, “Anh trai sẽ để cho em vào.”

Tay cầm vali phát ra tiếng kẽo kẹt nguy hiểm, nếu như nó có thể bóp được, có lẽ đã biến dạng từ lâu rồi.

Khóe miệng tôi giật một cái, mở điện thoại ra chuẩn bị quét mã.

Đinh!

Tiếng thang máy vang lên.

Tôi và Đàm Duyên Di đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía cửa thang máy.

Một mỹ nữ chân dài tóc vàng yểu điệu thướt tha mà bước ra khỏi thang máy, vừa nhìn thấy tôi và Đàm Duyên Di, lông mày cô ta dựng ngược lên, sốt ruột hốt hoảng đi tới.

Bây giờ đến lượt Đàm Duyên Di luống cuống, hắn túm lấy tôi và nói: “Đi vào đi!”

Ta giật mình quay lại, cười híp mắt nói: “Đừng mà, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được.”

Đàm Duyên Di nở một nụ cười “thân thiện”, “Rất hân hạnh Tiền phó tổng giám, đừng ở đây gây rắc rối cho tôi.”

Đây là người yêu cũ của hắn – Âu Dương Giai Nhân, năm đó Đàm Duyên Di vì cô ta mà đòi sống đòi chết, nửa đêm không ngủ được trèo tường đi ra ngoài, bị trường học bắt được xử phạt.

Nhớ phúc của vị mỹ nữ này mà tôi được nhận học bổng hạng Nhất.

“Đàm Duyên Di! Anh với cô ta có quan hệ gì!” Âu Dương Giai Nhân chớp hàng lông mi dài 11cm, không thể tin nổi mà giậm gót chân.

“Giai Nhân, tôi với cô ấy…”

“Quan hệ tiền bạc.” Dưới ánh mắt quỷ dị của Đàm Duyên Di, tôi nhẹ nhàng vươn tay về phía Giai Nhân, “Chào cô, tôi tên là Tiền Khê.”

“Cậu im miệng!” Đàm Duyên Di xụ mặt, lập tức đẩy tôi thật mạnh vào trong nhà, phanh một cái đóng cửa lại.

Tôi mờ mịt mà nghe Giai Nhân ở bên ngoài gầm lên “Em muốn chúng ta quay lại” cùng với giọng điệu khép nép của Đàm Duyên Di “Không thể nào”, sau đó quay đầu bắt đầu yên lặng thu dọn hành lý.

Nắm chắc mọi cơ hội là quy tắc nghề nghiệp của tôi.

Bọn họ lôi kéo qua lại nửa tiếng.

Cửa mở ra, Đàm Duyên Di thở hổn hển, gương mặt anh tuấn viết mấy chữ “Tâm trạng ông đây không tốt”.

Tôi mặc tạp dề, cẩn thận khéo léo cười với hắn, “Đàm tổng giám, cơm đã nấu xong rồi, uống nước canh hay là ăn đồ ăn trước?”

Ánh mắt Đàm Duyên Di quét một lượt từ đầu tới chân của tôi, sau đó chậm rãi dời đi, “Phải rồi, nhớ bỏ anh trai ra khỏi danh sách đen.”

Hôm qua sau khi biết được Đàm Duyên Di thăng chức, tôi đã cho hắn vào danh sách đen.

“Tôi ở phòng nào?”

Đàm Duyên Di tùy tay chỉ một cái, “Một phòng hướng ánh sáng, một phòng hướng bóng tối, hướng ánh sáng đắt hơn hướng bóng tối 3000.”

Tôi cảm thấy hắn không phải người.

“Đàm tổng giám thiếu tiền lắm sao?”

Đàm Duyên Di hơi nhếch khóe miệng, “Không thiếu, chỉ đơn giản là muốn bắt nạt cậu thôi.”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên, ném một miếng xương sườn ít thịt đến đáng thương vào bát của hắn,

“Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là chuyện bình thường, anh trai, gặm nhiều xương một chút.”

Hắn lớn hơn tôi ba tháng, từ nhỏ cùng tôi lớn lên ở một cái đại viện.

Lúc chú của hắn cho hắn đặt tên, đơn giản lại thô lỗ: Đàm Duyên Di – Nói Về Tiền Thì Dễ (*).

(*) Tên nam chính là 谭铅颐 phát âm giống với 谈钱易 (Tán Qiān Yí) là một thành ngữ có nghĩa là “nói về tiền thì dễ”.

Ba mẹ của tôi muốn đặt cho tôi một cái tên có văn hóa một chút, gọi là Tiền Khê,

Kết quả cái tên này lại trở thành nỗi đau lớn nhất trong sự nghiệp của tôi – Tiền Hiếm (*).

(*) Tên nữ chính là  phát âm giống với  (Qián Xī) có nghĩa là “tiền hiếm” hay “tiền khó kiếm”.

Mỗi lần Đàm Duyên Di bị tôi chọc tức, hắn liền mỉm cười, hòa ái gọi tên của tôi:

“Tiền Khê, tôi là chủ nhà của cậu đấy.”

Tôi xoa xoa tay, “Đúng vậy, không chỉ là chủ nhà, ngài còn là cấp trên trực tiếp của tôi, tôi sẽ tôn kính ngài.”

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên.

Là mẹ tôi gọi đến.

“Ngày mai ra ngoài xem mắt, ngày nào còn không kiếm được bạn trai thì đừng có mà trở về.”

Giọng mẹ tôi rất lớn, Đàm Duyên Di ngồi đối diện cười ra tiếng.

Mẹ tôi ngừng một lát, “Ai đang cười? Đàn ông?”

Đàm Duyên Di cất giọng: “Dì, là cháu, Tiểu Di.”

Mẹ tôi như nhìn thấy ánh sáng, “Mau! Đưa điện thoại cho thằng bé, để mẹ nói chuyện với nó!”

“Thôi mà mẹ…”

“Đừng để mẹ phải nhắc lại lần thứ hai.”

Tôi nhắm mắt, đưa điện thoại cho Đàm Duyên Di.

Thật là phiền, hắn ở trong lòng ba mẹ tôi, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể.

Đàm Duyên Di nghe điện thoại, vừa cười nhìn tôi, vừa nói chuyện:

“Dì, vâng, cô ấy tạm thời ở nhà cháu, xem mắt ạ… Cháu sẽ giám sát cô ấy, một ngày ba lần đúng không? Được, cháu nhớ kỹ rồi, không hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ báo cáo với dì, dì cứ yên tâm.”

Sau đó, mẹ tôi cúp điện thoại.

“Một ngày ba lần, cậu tự đi mà đi.”

Đàm Duyên Di nắm được nhược điểm của tôi, không nhanh không chậm nói:

“Có thể nha, 500 một ngày, tính theo tháng thì 9000, hợp tác lâu dài.”

“Đàm tổng giám, ngài nghèo phát điên rồi sao?”

Đàm Duyên Di đứng dậy, bê mâm đi về hướng phòng bếp, “Cậu nấu ăn, tôi rửa bát, tôi không lợi dụng cậu.”

Tôi ở lại nhà hắn, chọn căn phòng hướng ánh sáng mặt trời, cùng tên họ Đàm nào đó chỉ cách một bức tường.

Vừa thu xếp ổn thỏa xong, Đàm Duyên Di liền gọi điện cho tôi.

“Tiền Khê, bỏ tôi ra khỏi danh sách đen.”

Tôi cúp điện thoại.

Hắn lại gọi đến, “Tôn trọng cấp trên của cậu một chút đi.”

Tôi ôn nhu trả lời: “Ngủ ngon, Đàm tổng giám.”

Cúp điện thoại, hắn rốt cuộc yên tĩnh, Đoạn Đình, cấp dưới của tôi nhắn tin tới:

“Chị Khê, dự án kia, có cướp nữa không? Anh Đàm thăng chức Tổng giám, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên đó.”

“Cướp, ông chủ đã nói rồi, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình, không cấm cạnh tranh nội bộ.”

“Chậc chậc, chị Khê, chị nhìn bề ngoài hiền lành dịu dàng nhưng thực ra lúc làm việc thực nhẫn tâm, ngày mai Anh Đàm biết được, chẳng phải sẽ tức điên sao?”

Sáng thứ hai, Đàm Duyên Di chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh, mỉm cười nham hiểm, “Cậu cướp dự án của tôi?”

“Có qua có lại thôi.” Lần trước hắn làm như vậy, tôi suýt chút nữa thì đập nát phòng làm việc của hắn.

Đàm Duyên Di cười nhạt, “Cậu có biết đối phương là loại người nào không? Cậu có thể uống rượu tốt hơn hắn ta? Với sức của cậu, bản thân mấy cân mấy lượng tự mình không biết sao?”

“Sao vậy? Ngài đau lòng?”

“Phải, đau lòng.” Đàm Duyên Di cà lơ phất phơ cười nhìn tôi, “Chẳng may mất đi một cấp dưới, lại không có ai làm việc cho tôi.”

Tôi nhìn đồng hồ, “Sắp trễ rồi, tránh đường.”

Đàm Duyên Di ở phía sau nhắc nhở, “Ba lần xem mắt, buổi trưa một buổi tối hai, đừng quên đấy.”

Đàm Duyên Di nhậm chức, mở cuộc họp dài một tiếng, xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, rất phù hợp với tác phong sấm rền gió cuốn của hắn.

Đến trưa, tôi mờ mịt nhìn Đàm Duyên Di ngồi bên cạnh đối tượng xem mắt của mình, cùng anh ta thân thiết xưng anh gọi em.

Đối tượng xem mắt hỏi tôi: “Tiền tiểu thư, cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đàm Duyên Di nói: “Tuổi còn trẻ, dịu dàng ân cần, chim nhỏ nép vào người, không bao giờ động tay động chân.”

Hắn nói rất đúng, tôi có thói quen nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, thông thường khi có thù oán gì đều là t.học d.ao sau lưng.

Đối tượng xem mắt như nhặt được báu vật, “Ồ! Tính cách tốt! Ngoại hình tốt!”

“Còn biết kiếm tiến.” Đàm Duyên Di bổ sung, “Dính người.”

Đối tượng xem mắt chỉ thiếu nước vỗ tay bôm bốp, ”Được, được, đúng kiểu mà tôi thích.”

Đàm Duyên Di đột nhiên thay đổi thái độ,

“Ngài cũng tự giới thiệu về bản thân đi, lấy tôi làm tiêu chuẩn: đẹp trai, biết cách dỗ dành con gái, có trách nhiệm, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm.”

Đối tượng xem mắt ngẩn ra, anh ta nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Đàm Duyên Di, cuối cùng khách sáo hỏi:

“Xin hỏi hai người… có quan hệ gì?”

Tôi: “Đồng nghiệp.”

Đàm Duyên Di: “Người yêu cũ.”

“Mang người yêu cũ đến xem mắt, thật là chưa từng thấy người phụ nữ nào không bình thường như vậy!”

Người phục vụ do dự tới hỏi: “Thức ăn vẫn… đưa lên chứ ạ?

Đàm Duyên Di nói: “Đưa lên.”

Nhìn một bàn toàn món hắn thích ăn, tôi nghi ngờ, “Cậu… đến để ăn chùa uống chùa phải không?”

Thảo nào, tôi thấy hắn ăn cơm hộp suốt mấy hôm nay.

Hóa ra là thực sự không có tiền!

Đàm Duyên Di nhét một miếng thịt vào bát của tôi, “Tôi giải quyết rắc rối cho cậu, cậu phải mời tôi.”

“Cậu làm đối tượng xem mắt của tôi tức đến bỏ chạy, tôi còn chưa chửi cậu thì thôi.”

“Anh ta không phải muốn tìm bạn đời mà rõ ràng là là muốn tìm một bảo mẫu. Tiền phó tổng giám, tôi như vậy gọi là quan tâm cấp dưới.”

“Quan tâm cấp dưới đồng nghĩa với ăn bám sao?”

Đàm Duyên Di vẫn ngồi thản nhiên như không, “Ăn bám có mấy ngày thì đã làm sao?”

“Thế tiền của cậu dùng để làm gì?” Tôi hỏi hắn, “Không phải là đưa cho Giai Nhân đấy chứ?”

Đàm Duyên Di đẩy đĩa bò bít tết về phía trước: “Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của cậu.”

Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.

Quá khứ của hắn và Giai Nhân, trừ tôi không mấy người biết.

Ở bên nhau mấy năm, nói chia tay liền chia tay, Đàm Duyên Di mặc đối xử với cô ta khá kiên nhẫn, nhưng giờ có chết cũng không quay lại, ai mà hiểu nổi?

Nói không chừng là bị tổn thương tình cảm, ngoài mặt thì tươi cười nhưng đêm đến, lại một mình chui vào chăn trộm khóc.

“Tối nay tôi không đi xem mắt nữa, có hẹn.” Tôi nói.

Đàm Duyên Di để điện thoại xuống nhìn tôi, “Tôi khuyên cậu không nên tham gia vào dự án đó, sức cậu không chịu nổi đâu.”

Đơn hàng cuối cùng của năm, sao có thể không tranh đua một chút chứ?

Tiết kiệm đủ tiền rồi là có thể mua một ngôi nhà, hơn nữa cũng không cần bị mẹ ép đi ra ngoài xem mắt.

Tự do đang vẫy tay chào đón tôi.

Buổi tối, tôi đúng giờ đến phòng riêng đã đặt. Đoạn Đình đứng ở cửa:

“Chị Khê, em đã gọi mấy đứa uống rượu được đến rồi, nhất định sẽ rót cho anh ta ngã gục! Chị cứ thong thả, đừng tự mình uống.”

Khấu Văn Quyền, được người trong ngành mệnh danh là thần rượu, hiển nhiên không dễ dàng bị chuốc say như vậy.

Trước đây chỉ mới nghe đồn, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.

Vừa bước vào phòng, Khấu Văn Quyền đã nhìn về phía tôi khách sáo nói:

“Chà, Tiền tiểu thư đúng là một đại mỹ nhân! Còn cần phải thương lượng chuyện làm ăn nữa sao?”

Tôi lấy hợp đồng ra, “Khấu tổng, không thương lượng trực tiếp ký cũng có thể.”

Khấu Văn Quyền tặc lưỡi, gian xảo nói:

“Ưu điểm của Tiền thiểu thư ở đây ai cũng thấy rõ, không cần tôi phải nhắc nhở cô nên làm gì chứ?”

Chỗ ngồi bên cạnh hắn ta còn trống, Khấu Văn Quyền chủ động dịch sang.

Biểu cảm của Đoàn Đình lập tức thay đổi, kéo tôi về phía sau, “Chị Khê.”

Tôi cười, “Ngài xem ngài nói kìa, không phải chỉ là đấu rượu sao, tôi sớm đã nghe nói qua.”

Vì thế tôi tránh ra Đoạn Đình, ngồi xuống bên cạnh Khấu Văn Quyền.

Khấu Văn Quyển sửng sốt trong giây lát, sau đó nụ cười của hắn ta càng xán lạn hơn,

“Mấy người trợ thủ cô mang đến đều vô dụng, thể hiện một chút thành ý đi.”

“Hiển nhiên rồi.”

Thương lượng chuyện làm ăn mà, không thể không trải qua cửa ải này.

Rượu quá ba tuần, điện thoại ong ong vang lên.

Tôi nhìn 2 chữ “Cẩu tặc”, bình tĩnh ấn tắt điện thoại.

Khấu Văn Quyền bắt đầu tiến đến gần, “Tiền tiểu thư có bạn trai không?”

“Có.” Tôi lùi về phía sau kéo ra khoảng cách, phỏng đoán mức độ say rượu của hắn, “Khấu tổng, hợp đồng…”

“Haizz, ở quán rượu không nói chuyện làm ăn, chỉ nói chuyện tình cảm…”

Điện thoại lại chấn động, tôi hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú của Khấu Văn Quyền, nhận điện thoại.

“Tiền Khê, ở phòng nào?”

Tôi nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cái tay đang đưa về phía bắp đùi mình của Khấu Văn Quyền, hiền hòa mà giật giật, giống như bắt tay vậy, đồng thời báo số phòng.

Không ngừng rung động – Tiểu Thất Tề Tử

Tên gốc: Thiên thiên tâm động

Tác giả: Tiểu Thất Tề Tử

Editor: Ling

Nguồn: Zhihu

Số chương: 4 chương

Tình trạng: Hoàn

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết 🕊️, Thanh mai trúc mã, Hoan hỉ oan gia, Hài hước, Đoản văn, Đô thị tình duyên, 1v1, Thị giác nữ chủ, Ngôi thứ nhất, Chức nghiệp tinh anh.

VĂN ÁN

Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, lý do là: Bước chân trái ra khỏi phòng ngủ cùng với… 25 tuổi, độc thân.

Đàm Duyên Di công khai khiêu khích tôi trong nhóm công ty:

“Chà? Bị đuổi ra ngoài à? Nhà tôi rất rộng rãi, tới thử xem?”

Một tiếng sau, tôi kéo vali đứng ở cửa nhà hắn.

Thử thì thử.

ღ MỤC LỤC ღ

Chương 01  Chương 02 Chương 03 Chương 04


Ling có lời muốn nói: Khai hố mới! Kiếm được một tác giả viết đoản văn siêu hợp gu. Lần này edit đoản văn thui cho đỡ lười ngang, cả nhà yên tâm nhảy hố nha. Hứa khum drop (◡‿◡)