Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Chương 6

Hàn Phỉ làm thủ tục xuất viện xong, đưa Hạ Hề và Phó Nam Cẩm về nhà.

Hạ Hề nhìn thấy “nhà mới” của mình, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.

Trong nhà có một mặt tường treo ngay ngắn những bức ảnh của An An, từ lúc mới sinh cho đến hiện tại, cách mấy ngày lại có một tấm ảnh, treo đầy cả mặt tường.

Phòng khách không có bàn trà, trên sàn nhà trải đệm cho trẻ con bò, trong góc có một cái lều trại của trẻ con, còn có một cái thang trượt, toàn bộ căn nhà giống y như cái công viên trò chơi thu nhỏ vậy!

“Mẹ…” Hạ Hề kéo mẹ Hạ sang một bên nhỏ giọng nói, “Nếu không con về nhà ở với mẹ đi, con ở chỗ này không tiện cho lắm.”

“Không được, con mà về nhà ở, ai chăm sóc cho Tiểu Nam, cánh tay nó bị thương còn chưa lành, nếu con mà về, nó phải làm sao bây giờ?”

“Mẹ…”

“Đúng rồi, đêm nay dì của con lên tàu, ngày mai sẽ đến nơi, muốn tới nhà ta ở vài ngày, trong nhà cũng không còn phòng cho con ở đâu.”

Hạ Hề: “……” Dù sao chính là không cho cô về nhà ở, không cho thì thôi, hừ!

“Còn nữa, An An từ nhỏ đến giờ chưa từng rời khỏi hai đứa, mấy ngày hôm nay không thấy hai đứa, buổi tối nào cũng ngủ không ngon, vừa lúc dì con đến, mẹ cũng không rảnh mang theo thằng bé, con chăm sóc nó đi.”

“Cái gì?” Hạ Hề mở to hai mắt nhìn, không khỏi đề cao giọng, “Con có phải là con gái của mẹ không vậy, con đây vừa mới mất trí nhớ, còn chưa biết phải làm cái gì đâu, vậy mà mẹ đem đứa bé ném cho con, con biết chăm sóc như thế nào đây chứ? “

“Con đương nhiên là con gái của ta rồi.” Mẹ Hạ thân thiết sờ sờ tóc cô, “Con gái của ta ta hiểu, mặc dù mất đi ký ức, năng lực học tập vẫn không phải dạng vừa, ngay cả đặt hàng qua mạng còn biết, bao nhiêu người muốn đem hàng đưa đến bệnh viện đều không thành công, đứa con gái mất trí nhớ nhà chúng ta vẫn có thể làm được, con nói xem có phải rất lợi hại hay không?”

Mẹ Hạ nói xong liền đi vào phòng bếp, để lại Hạ Hề một người ở trong phòng ngổn ngang.

Hạ Hề mặc niệm ở trong lòng, đây là mẹ ruột, mẹ ruột, mẹ ruột!!!

Phó Nam Cẩm ngược lại thích ứng rất nhanh, ngồi ở trên sô pha cùng Hàn Phỉ trao đổi chuyện công việc.

Hạ Hề thấy Phó Nam Cẩm đem bản thiết kế Ân Hiểu cho hắn đưa Hàn Phỉ xem, càng cảm thấy tên Phó Nam Cẩm này cao thâm khó đoán.

Dựa theo quan sát của cô mấy ngày nay mà nói, Phó Nam Cẩm xác thật là mất đi ký ức, thế nhưng trình độ thuần thục của hắn đối với việc của công ty căn bản không giống một người bị mất trí nhớ.

Hắn nói năng lực học tập của hắn rất mạnh, miễn cưỡng chấp nhận đi, vậy còn cái cô Ân Hiểu hôm nay tới thì sao?

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, chẳng lẽ…

Hạ Hề dựa vào vách tường, đôi mắt híp lại ngẩn người nhìn chằm chằm Phó Nam Cẩm, lúc cuối cô gái Ân Hiểu kia nói chưa từng gặp cô ở công ty, điều này có nghĩa là cô căn bản chưa từng đến công ty của Phó Nam Cẩm, kết hôn nhiều năm như vậy, tổng giám đốc cấp cao của chồng vậy mà không quen biết vợ của ông chủ, chuyện này có chút không thể tin nổi đi, chỉ có thể chứng minh rằng tình cảm của hai vợ chồng không tốt, lại nghĩ đến cử chỉ hành vi của Ân Hiểu ngày hôm nay, khả năng Phó Nam Cẩm cùng cái cô Ân Hiểu này đã sớm có quan hệ gì đó mờ ám.

Hơn nữa di động của cô cũng không có hình của Phó Nam Cẩm, ảnh chụp trong nhà cũng đa số là của cô và An An, không có mấy tấm của Phó Nam Cẩm, Hạ Hề hoàn toàn có lý do để nghi nghờ Phó Nam Cẩm và cô hoặc là giao dịch kết hôn, hoặc là tình cảm đã sớm tan vỡ, trên bờ vực ly hôn.

Hạ Hề ngẩn người trong chốc lát, Hàn Phỉ đã đứng dậy: “Vậy Nam ca, em báo cho Ân Hiểu bảo nhà xưởng bắt đầu chế tác, mau chóng hoàn thành lô hàng này.”

“Ừ.” Phó Nam Cẩm hơi gật đầu, mày đột nhiên nhíu một chút, “Việc tôi mất trí nhớ cậu có từng nói với ai khác không?”

“Không có.” Hàn Phỉ vội lắc đầu, “Người trong công ty một người em cũng chưa từng nói, đúng rồi, Nam ca, anh hỏi vậy em mới nhớ ra, sao Ân Hiểu lại biết anh bị tai nạn xe phải nằm viện chứ? Lại còn biết anh bị mất trí nhớ.”

Ngón trỏ Phó Nam Cẩm gõ gõ đầu gối: “Được rồi, cậu đi về làm việc trước đi.”

“Vậy Nam ca em đi trước, học tỷ, em đi đây, tạm biệt.” Hàn Phỉ ôm một đống văn kiện lên đi ra ngoài.

“Tạm biệt.” Hạ Hề vẫy vẫy tay với cậu ta.

Phó Nam Cẩm ngước mắt vừa lúc đối diện với đôi mắt của Hạ Hề, Hạ Hề chống cằm như suy tư gì nhìn hắn.

“Cô muốn nói cái gì?” Phó Nam Cẩm đứng lên đi đến bàn ăn cầm lấy ly nước trên bàn, đi đến bên cạnh máy lọc nước định lấy nước.

Mặc dù Hạ Hề không quá muốn chăm sóc hắn, nhưng cũng không đến mức mặc kệ hắn, vì thế nhận lấy cái ly trong tay hắn thay hắn lấy nước.

Hạ Hề đem nước đưa cho hắn: “Thật ra thì sở dĩ anh có thể nhận ra Ân Hiểu là bởi vì trước đó Hàn Phỉ đã đem toàn bộ tư liệu của nhân viên cho anh xem qua, anh đã sớm học thuộc rồi phải không? Cho dù hôm nay là ai tới, anh đều có thể nhận ra đúng không?”

Phó Nam Cẩm uống nước, không nói chuyện nhưng cũng không phủ nhận.

Hạ Hề chậm rãi lắc đầu: “Phó Nam Cẩm, tôi cảm thấy anh người này thật là không thể đoán được.” Xem một tấm ảnh chụp mà có thể chuẩn xác nhận ra người kia, lại còn có thể che dấu cực kỳ tốt, tên Phó Nam Cẩm này tâm tư quá sâu.

Cô hoàn toàn có thể nghi ngờ hôn nhân của hai người trước đó là cô bị Phó Nam Cẩm tính kế.

Phó Nam Cẩm có vẻ như nhìn ra ý tưởng trong lòng Hạ Hề, hỏi lại cô: “Cô biết vì sao trong từ điển lại xuất hiện hai từ người thông minh và người thường không?”

Hạ Hề: “……” Đây là đang chế giễu cô sao?

Oh yeah, cô thật là thông minh, chuyện này mà cũng có thể nghe ra được, thật đúng là một người thông minh.

Phó Nam Cẩm dạo qua một vòng trong phòng, toàn bộ căn phòng trang hoàng đều là tông màu ấm, tùy ý có thể thấy được đồ chơi của trẻ con, trên ban công rất nhiều hoa cỏ, được xử lý vô cùng cẩn thận, toilet bày đầy chai lọ của phụ nữ, còn có dao cạo râu của đàn ông, ba cái cốc đánh răng bày biện chỉnh tề ở cạnh nhau.

Hạ Hề cũng không buông tha Phó Nam Cẩm, nhắm mắt nhắm mũi mà đi phía sau hắn: “Nếu anh đã nhớ ra mình là ai, anh không định về nhà sao?”

 “Cho nên cô muốn đuổi tôi đi?” Phó Nam Cẩm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Hạ Hề bị hắn làm cho hoảng sợ, lùi về sau một bước, trong lòng bắt đầu nói thầm, người này mỗi lần hỏi hắn vấn đề gì hắn đều chưa từng trực tiếp trả lời cô, vừa nhìn là biết lão cáo già lăn lộn trong xã hội lâu ngày.

“Tôi chưa từng nói như vậy, anh đừng có đổ oan cho tôi.” Nói giỡn, mặc dù cô thật sự nghĩ như vậy, ba mẹ cô cũng không cho phép đâu!

Hạ Hề cảm thấy mỗi lần nói chuyện cùng Phó Nam Cẩm đều phải tốn rất nhiều nơ ron thần kinh, tất cả vấn đề cô hỏi đều chưa từng từ chỗ Phó Nam Cẩm nhận được một cái đáp án rõ ràng, tâm thật là mệt mỏi.

Ở chung với người như vậy sẽ không bị bệnh trầm cảm đấy chứ?

“Tiểu Nam, Hề Hề, mẹ đã xếp đầy tủ lạnh cho các con rồi, buổi tối mẹ sẽ đưa An An lại đây, đúng rồi, hiện tại An An ở nhà trẻ, mỗi ngày con đều phải đưa An An đến trường học, nhà trẻ rất gần chỗ ở của các con, chỉ cách hai cái ngã tư, còn có một số thứ phải chú ý, mẹ đều viết ở trong sổ, con nhớ xem đấy.”

“Nấu cơm chăm sóc trẻ con?” Đầu Hạ Hề toàn bộ đều to lên, “Mẹ, không đến mức đấy chứ, mẹ cảm thấy con gái của mẹ có thể làm được những việc này sao? Mẹ thật không định quản bọn con sao?”

“Ba con hai ngày này phải đi công tác, lần này dì con tới chủ yếu để kiểm tra sức khỏe, mẹ phải đi cùng di con, thật sự không có thời gian chăm sóc các con.”

“Mẹ, nơi này còn có một người bị gãy tay, con một người chăm sóc hai người? Mẹ cảm thấy con có thể sao?” Hạ Hề hấp hối giãy giụa.

“Hề Hề, mẹ tin tưởng con, khả năng thích ứng của con rất mạnh, mẹ không lo lắng một chút nào hết, con xem ngay cả đặt hàng qua mạng con còn biết.”

Hạ Hề: “……”

Bức tường đặt hàng qua mạng này có phải cả đời này đều qua không được không?

* * *

Mẹ Hạ giữ lời, lúc chạng vạng đưa An An lại đây, sau đó chính mình liền rời đi.

An An vài ngày chưa thấy ba mẹ, cực kỳ cao hứng, nhào qua ôm cổ Hạ Hề hôn vài cái, vừa hôn vừa vui vẻ kêu: “Mẹ, An An rất nhớ người.”

Hạ Hề nhìn thấy bóng dáng mẹ Hạ rời đi, khóc không ra nước mắt.

“Ba, cánh tay của ba còn đau không?” Hôn Hạ Hề xong, An An lại cọ đến bên người Phó Nam Cẩm, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt cánh tay bó thạch cao của Phó Nam Cẩm, nhẹ nhàng thổi thổi, “An An thổi thổi sẽ không đau.”

“Không đau.” Phó Nam Cẩm sờ sờ đầu của cậu, “Hôm nay đi học vui vẻ không?”

“Không vui.” An An chu cái miệng nhỏ lên, có chút mất mát cúi đầu, “Ba và mẹ đều không cần An An.”

Má ơi, âm thanh ủy khuất này, làm cho sự áy náy trong lòng Hạ Hề lập tức trào dâng.

Không đợi Hạ Hề an ủi cậu, Phó Nam Cẩm đã một tay bế An An lên để cậu ngồi trên đùi: “Ai nói ba mẹ không cần con, đây không phải là về nhà rồi sao? Đúng không?”

An An lập tức liền tươi cười, từ trên đùi Phó Nam Cẩm bò xuống, mở cặp sách ra: “Hôm nay cô giáo giao bài tập vẽ tranh, con vẽ ba mẹ, ba, ba nhìn xem.”

An An đưa bức tranh tới trước mặt Phó Nam Cẩm như dâng bảo vật, chỉ vào mấy nhân vật bên trong: “Ba xem, đây là An An, đây là ba, đây là mẹ…”

“Ừ, An An vẽ thật đẹp.” Phó Nam Cảm không chút nào keo kiệt khích lệ.

Hạ Hề nhìn hai cha con bộ dáng vui vẻ hoà thuận, trong lòng không khỏi châm biếm, Phó Nam Cẩm đối với nhân vật ba này nhập vai thật là nhanh.

Hạ Hề nhịn không được thò đầu nhìn, wow, đứa trẻ bốn tuổi vẽ tranh còn rất giống thật nha.

“Khi còn nhỏ tôi vẽ tranh cũng khá tốt.” Hạ Hề tự mình khích lệ.

Phó Nam Cẩm liếc nhìn cô một cái, Hạ Hề nhíu nhíu cái mũi với hắn, khẽ hừ một tiếng.

An An nâng cái đầu nhỏ lên: “Mẹ, con đói bụng.”

Đói bụng?

Hạ Hề ngồi xuống sô pha, cầm lấy di động: “Nếu không đặt cơm hộp đi, hiện tại đặt hàng qua mạng quá là tiện, về sau căn bản là không cần làm cơm nữa.”

“Mẹ cô nói không thể cho An An ăn cơm hộp.” Phó Nam Cẩm nhàn nhạt nhắc nhở Hạ Hề chuyện mẹ Hạ dặn đi dặn lại trước khi đi.

Hạ Hề vốn dĩ muốn bỏ ngoài tai, nhưng bị Phó Nam Cẩm nhắc tới, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái.

“Đúng vậy, bà ngoại nói không thể ăn cơm hộp, ăn cơm hộp sẽ bị bệnh, An An không muốn ăn cơm hộp, không muốn đi bệnh viện.” Đối với chuyện ba mẹ không quen biết cậu ở bệnh viện, đến bây giờ An An trong lòng còn sợ hãi.

Hạ Hề: “……”

Đây chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày sao?

Hạ Hề là không biết nấu cơm, ba Hạ nói sinh con gái không phải để đi nấu cơm cho người ta, cho nên hầu như không cho Hạ Hề nấu cơm.

Hạ Hề nhìn nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp, đầu lại muốn to lên, trong nhà chỉ có ba người, người nhỏ không thể nấu, còn một người lớn nhưng không có cách nào nấu, chỉ dư lại một mình cô, cô không nấu thì ai nấu?

Hạ Hề mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, đúng như lời mẹ Hạ nói, tủ lạnh cái gì cũng có, Hạ Hề nghĩ nghĩ, không biết nấu cơm thì sẽ có cách của không biết nấu cơm.

Hạ Hề tìm được thịt gà, cắt cà rốt, khoai tay, chân giò hun khói, đổ tất cả vào trong một cái nồi áp suất, bỏ thêm chút muối, đổ thêm nước tương, cắt hành gừng tỏi bỏ vào, lại tìm cây hồi (*) thả vào, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm chút đường trắng vào bên trong, sau đó đậy cái nắp nồi lại.

(*) Cây hồi – hồi cần – dương hồi hương: một loại thực vật dùng làm gia vị.

5bafa40f4bfbfbed5e2bfdf078f0f736aec31fcb

Hạ Hề quay người lại, liền nhìn thấy Phó Nam Cẩm dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô, mặt Hạ Hề đỏ lên: “Anh không trông con, đứng ở chỗ đó làm gì?” Chờ xem cô mất mặt sao?

Vậy hắn đoán sai rồi, còn chưa có chuyện gì có thể làm khó được Hạ Hề cô.

“Mẹ cô nói năng lực thích ứng của cô rất mạnh, quả nhiên… danh bất hư truyền.” Phó Nam Cẩm không chút nào keo kiệt khích lệ.

Hạ Hề: “……”

“Ha ha.” Hạ Hề cười lạnh một tiếng, “Làm phiền người không làm chỉ biết ăn rời khỏi phòng bếp.”

“Cô định chỉ cho An An ăn mỗi nồi canh hầm loạn này?”

“Có cái để ăn là tốt lắm rồi, sao nào, anh còn muốn ăn tiệc Mãn Hán (*) sao?” Hạ Hề bất mãn nhìn hắn.

(*) Tiệc Mãn Hán: một bữa tiệc của triều đại nhà Hán, có ít nhất 108 loại đồ ăn được phục vụ: 54 món ăn miền Nam, 54 món ăn miền Nam.

5366d0160924ab18fae0b11c38fae6cd7b890b22

Phó Nam Cẩm nhìn cô vài giây, trong mắt ý cười lướt qua, vòng qua cô đi vào bếp: “Không biết nấu cơm, chắc vẫn biết thái thịt rửa rau chứ?”

“Anh sẽ làm sao?” Hạ Hề không tin nhìn hắn.

Phó Nam Cẩm dùng một tay nấu ba đĩa đồ ăn, một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa thịt băm xào cà tím, thêm một đĩa rau xanh luộc.

Hạ Hề hết rửa rau lại thái thịt, mà Phó Nam Cẩm chỉ cần động động cái xẻng, đến cả dầu muối tương dấm cũng là chỉ đạo Hạ Hề bỏ vào, làm xong bữa cơm này, Hạ Hề cảm thấy sống không còn gì để luyến tiếc.

Cũng may nồi canh gà hầm loạn kia của Hạ Hề hương vị vậy mà cũng không tồi, An An uống xong còn giơ ngón tay cái với Hạ Hề: “Mẹ thật là tuyệt.”

Lòng tự tin của Hạ Hề vừa bị Phó Nam Cẩm đả kích nháy mắt quay trở lại, không khỏi đắc ý nhướng mày với Phó Nam Cẩm, biết xào rau thì sao chứ, cô cũng không phải không học được, chỉ là không thích học mà thôi.

Ăn uống no say xong, trong phòng bếp còn bày một đống chén đũa, chuyện này không làm khó Hạ Hề được, dù sao lão ba không cho cô xuống bếp cũng không ảnh hưởng đến việc lão mẹ bắt cô rửa bát, cho nên đây là việc Hạ Hề làm từ nhỏ đến lớn.

Phó Nam Cẩm ở phòng khách chơi đồ chơi cùng An an, nghe tiếng hát không có giai điệu truyền từ phòng bếp, trong mắt hiện lên một tầng suy nghĩ sâu xa.

“An An, ba trước kia buổi tối đều về nhà ăn cơm sao?” Phó Nam Cẩm cúi đầu nhẹ giọng hỏi An An.

“Đúng vậy, ba mỗi ngày đều trở về ăn cơm.” An An đang cực kỳ chăm chú xếp lego, cũng không ngẩng đầu lên, “Ba còn đến nhà trẻ đón con tan học, thứ bảy còn đưa con đi học vẽ tranh nữa.”

“Vậy sao.” Phó Nam Cẩm trầm thấp lên tiếng, hóa ra sau khi mất trí nhớ chính mình vẫn là một người cha tốt.

 “Ba là tốt nhất.” An An trong lúc bận rộn ngẩng đầu hôn lên mặt Phó Nam Cẩm một cái.

Đụng chạm mềm mại làm Phó Nam Cẩm khẽ cười.

Hạ Hề rửa xong bát ngâm nga lắc lư thân thể đi ra, nhìn đồng hồ: “Hạ An An, con có cần ngủ hay không, mẹ mệt quá, mẹ cũng phải đi ngủ.”

“Chơi một chút nữa thôi, mẹ, con còn muốn chơi một chút nữa.” An An nhìn Hạ Hề, vẻ mặt khẩn cầu.

“Nhưng mà mẹ thực sự rất mệt…” Hạ Hề bĩu môi, “Mẹ muốn ngủ, vậy hai người cứ chơi đi, mẹ đi ngủ trước được không?”

“Không muốn, con muốn ngủ cùng ba mẹ.” An An lập tức đứng dậy, “Mẹ, mẹ tắm rửa cho con đi, con muốn đi ngủ.”

Tắm rửa?

Hạ Hề mở to hai mắt, đây là đang nói giỡn với cô sao?

 

 

 

 

 

Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Chương 5

Hạ Hề thất bại thảm hại quay trở về, nhưng chuyện này cũng không đả kích đến lòng tự trọng của cô, dù sao thì kẻ địch càng mạnh, càng có thể kích thích tâm lý hiếu thắng của mình.

Mẹ Hạ tới bệnh viện đưa cơm liền nhìn thấy Hạ Hề vắt hai chân nằm trên giường bệnh vừa chơi di động vừa ăn khoai tay chiên, thoải mái đến không nhìn nổi.

“Con không biết con còn đang bị bệnh sao? Khoai tây chiên ở đâu ra?” Mẹ Hạ tiến tới đoạt lấy khoai tây chiên trong tay Hạ Hề, “Ai mua cho con?”

“Mẹ, hiện tại con tin tưởng năm nay đúng là 2018, hệ thống giao hàng quá mạnh.” Hạ Hề quơ quơ điện thoại di động với mẹ Hạ, cực kỳ vui vẻ, “Đặt hàng bằng điện thoại, chưa đến nửa giờ đã giao đến rồi, quá sung sướng.”

“Bệnh viện chẳng phải không cho nhận đồ bên ngoài sao?”

“Ai nha, loại chuyện này phải ứng biến linh hoạt, nào có chuyện gì trước sau như một đâu, hì hì.” Hạ Hề cọ cọ ngồi lại gần bên người mẹ Hạ, “Tới đây nào, con nhìn xem mẹ mang đồ ăn ngon gì cho con.”

“Đi sang chỗ Tiểu Nam cùng nhau ăn.” Mẹ Hạ vỗ một cái vào tay cô, vẫn cảm thấy buồn bực: “Ai dạy con đặt đồ?”

“Chuyện này mà còn phải dạy sao.” Hạ Hề nhún nhún vai, “Con chỉ là mất đi ký ức, không có mất đi năng lực học tập.” Hạ Hề sau khi nói xong câu đó cảm thấy cực kỳ sảng khoái, có một loại cảm giác coi thường thế giới.

“A.” Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng, “Nếu năng lực học tập mạnh như vậy, không bằng học làm mẹ như nào thật tốt.”

Hạ Hề: “……”

Một chiêu chế địch, thanh máu cạn sạch!

Hạ Hề ở bệnh viện đợi ba ngày, cảm thấy một khắc cũng không thể đợi nổi nữa.

Chân tay cô đều khỏe, không có vấn đề gì hết, vốn dĩ cho rằng ở bệnh viện đợi hai ngày, đầu óc có lẽ sẽ dần dần tỉnh táo lên, quả nhiên, đầu óc cô càng ngày càng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật mình bị mất trí nhớ này.

Bác sĩ cho cô và Phó Nam Cẩm làm kiểm tra một lần nữa, thân thể không còn gì trở ngại, cánh tay Phó Nam Cẩm bị gãy, cũng chỉ có thể từ từ chăm sóc, ở bệnh viện ở cũng không có ý nghĩa gì cả, cho nên cho phép hai người bọn họ xuất viện.

Sáng sớm mẹ Hạ liền tới đây giúp hai người thu dọn đồ đạc, trước tiên thu dọn xong đồ đạc của Phó Nam Cẩm, sau đó lại qua thu dọn đồ đạc của Hạ Hề, Hàn Phỉ thì đi làm thủ tục xuất viện cho hai người.

Hạ Hề vui vẻ thoải mái ngồi ở một bên, sung sướng đến không chấp nhận nổi, mẹ Hạ nhìn thấy vậy đành phải nói: “Nếu con nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi qua xem Tiểu Nam, cánh tay nó không tiện, đừng để lại bị va chạm.”

Hai ngày này Hạ Hề xem như hoàn toàn thấy rõ tâm tư của ba mẹ nhà mình, Phó Nam Cẩm chính là con ruột của bọn họ, cô có lẽ chỉ là nhặt về.

Hạ Hề làm bộ không nghe thấy, nhìn ảnh chụp của An An trên di động, cảm thán: “Hai ngày không gặp cậu nhóc này rồi, thật là nhớ nha.”

“Nói đến An An, mẹ phải nhắc nhở con…”

“Đừng, đừng nói nữa.” Hạ Hề giơ tay làm thế tạm dừng, “Con biết, con biết rồi, hai ngày nay con bị mẹ với ba lải nhải đến lỗ tai đều dài ra rồi, con nhất định sẽ không làm tổn thương trái tim mỏng manh yếu đuối của cậu nhóc đó, được chưa?”

Mẹ Hạ bị bộ dáng đau khổ quằn quại của cô chọc cười, cười trừng mắt liếc cô một cái, còn đang muốn nói cái gì đó, Hạ Hề đã vội đứng lên: “Con đi xem Hàn Phỉ làm thủ tục xuất viện xong xuôi chưa, mẹ cứ chậm rãi mà thu dọn.”

Hạ Hề chạy ra khỏi phòng bệnh, không có chỗ để đi, đi bộ dọc theo hành lang, liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng cửa phòng bệnh hỏi: “Cho hỏi, Giang tổng Giang Nam ở phòng này phải không?”

Người trong phòng bệnh trả lời không phải, người phụ nữ vội nói câu thật xin lỗi rồi rời khỏi phòng bệnh, nhỏ giọng nói thầm: “Rõ ràng nói là phòng này mà…”

“Cô tìm Giang Nam?” Hạ Hề lên tiếng.

“Đúng vậy.” Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hề, “Cô biết anh ấy sao? Cô có biết anh ấy nằm ở phòng nào không?”

Hạ Hề hơi gật đầu, tiện tay đẩy cánh cửa phía sau mình ra, hướng vào bên trong hô một tiếng: “Giang tổng, có người tìm.”

Phó Nam Cẩm đang đấu tranh với áo khoác ở trong phòng, bên trong hắn mặc một chiếc áo lót ngắn tay màu đen, đang định mặc thêm áo khoác mỏng lên người, nhưng bởi vì cánh tay bất tiện, để mặc được có chút lao lực.

Áo lót ngắn tay, lộ ra một mảng lớn da thịt, Hạ Hề nhịn không được “tấm tắc” hai tiếng, không nghĩ tới tên Phó Nam Cẩm này gương mặt nhìn văn nhã, dáng người lại không thể đoán được như vậy.

Phó Nam Cẩm nhìn thấy Hạ Hề, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Làm phiền giúp đỡ.”

Hạ Hề đi qua cầm áo khoác lên giũ giũ, đầu tiên đem áo tròng lên cánh tay không bị thương của hắn, sau đó lại đem nửa còn lại khoác lên vai hắn, che lại cánh tay bị thương.

“Giang tổng.” Người phụ nữ ôm hoa hồng đứng ở cửa, “Tôi nghe nói anh nằm viện, lại đây thăm anh, thân thể anh thế nào rồi?”

Phó Nam Cẩm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô ta, dừng lại ba giây: “Ân Hiểu.”

Ân Hiểu hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Tôi nghe nói trí nhớ của Giang tổng có vẻ như gặp chút vấn đề, hiện tại xem ra chỉ là lời đồn, anh vẫn còn nhớ rõ tôi là ai.”

Hạ Hề nhìn thấy Phó Nam Cẩm chuẩn xác kêu tên người phụ nữ này, đôi mắt híp lại, người này rốt cuộc có phải mất trí nhớ hay không? Sao cái gì cũng biết vậy.

“Không có gì vấn đề lớn, khả năng ký ức hơi loạn một chút, mấy ngày nay khá hơn nhiều rồi.” Phó Nam Cẩm nhàn nhạt nói.

Ân Hiểu tiến lên phía trước, đem bó hoa trong ngực đưa ra một chút, hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng mang theo tươi cười: “Chúc Giang tổng sớm ngày bình phục, có thể mau chóng trở lại cương vị công tác cùng chúng tôi phấn đấu.”

“Cảm ơn, Hạ Hề…”

Hạ Hề đang định rời đi thì vừa vặn bị tóm, bước chân dừng lại quay đầu nhìn về phía Phó Nam Cẩm, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.

“Giúp anh (*) đem hoa thu lại.”

(*) Lúc sau Nam ca giới thiệu với pháo hôi rằng Hề Hề là phu nhân nhà mình nên mình để xưng hô là anh nha.

Đây là coi cô như người hầu sao, Hạ Hề trừng mắt liếc hắn một cái.

Vừa rồi Ân Hiểu nhìn thấy Hạ Hề giúp Phó Nam Cẩm mặc quần áo, lúc này lại thấy bộ dạng hai người có vẻ như rất quen thuộc, mày giật giật: “Vị này là?”

“Phu nhân nhà tôi, Hạ Hề.” Phó Nam Cẩm nhìn về phía Hạ Hề, ý bảo cô nhận hoa.

Hạ Hề trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười, đi lên phía trước tiếp nhận hoa của Ân Hiểu: “Cảm ơn cô đã đến thăm Giang Nam.”

“Hóa ra là chị dâu, chào chị, em là Ân Hiểu, là tổng giám đốc thiết kế của công ty, nghe nói Giang tổng bị bệnh, đặc biệt lại đây thăm.” Ân Hiểu biểu hiện vô cùng nhiệt tình.

“Để Ân tổng giám lo lắng rồi.” Hạ Hề đem hoa đặt ở trên bàn.

“Giang tổng, đây là bản thiết kế của quý này, ngài xem trước, nếu ngài đồng ý, nhà xưởng sẽ lập tức bắt đầu chế tác.” Ân Hiểu lấy một văn kiện ra đưa cho Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm tiếp nhận văn kiện thuận tay đặt ở một bên: “Chờ tôi xem xong, sẽ nhanh chóng cho cô câu trả lời.”

“Được, vậy tôi chờ Giang tổng trả lời.”

Hai người lại nói vài câu chuyện công việc, Ân Hiểu mới rời đi, trước khi đi đặc biệt khách khí nói với Hạ Hề một câu: “Trước kia chưa từng gặp chị dâu ở công ty, vẫn luôn nghe đồn chị dâu vô cùng xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là không tầm thường.”

 

 

 

Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Chương 4

Hạ Hề đối với chuyện mất trí nhớ thật ra cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao ký ức hơn 20 năm trước đó vẫn còn, ba mẹ cũng vẫn còn đó, đối với cô mà nói tựa hồ cũng không có thay đổi gì nhiều lắm.

Chẳng qua là mấy năm thời gian, trái đất vẫn là thế giới của loài người, phương tiện thay cho đi bộ vẫn là xe đạp, xe hơi, cũng không xuất hiện mấy thứ như tàu bay đa năng, nhà cao tầng cũng vẫn tồn tại, con người cũng không bị biến dị, cho nên Hạ Hề không cảm thấy có cái gì không thể thích ứng.

Có thể thay đổi duy nhất chính là Hạ An An.

Hạ Hề nằm ở trên giường bệnh đùa nghịch thứ đồ đối với mình mà nói xem như là xa lạ, nhưng mà sau nửa giờ lần mò chiếc điện thoại, bên trong đa số là ảnh chụp của An An, gần như mỗi ngày đều chụp, khóc cười làm ầm ĩ, cái gì cần có đều có, còn có rất nhiều video ngắn, trong đó đều là cảnh An An lúc chơi đùa.

Hạ Hề nhìn hạt đậu nhỏ (*) trong hình, nhịn không được cười, hạt đậu nhỏ vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, còn đặc biệt làm người ta yêu thích.

(*) Nguyên văn là Tiểu Đậu Đinh – Đinh Lăng, một nhân vật trong phim hoạt hình “Big Ear Tutu”, là cậu bé 18 tháng tuổi mặc bỉm dễ thương.

6609c93d70cf3bc7232f0218db00baa1cd112a13

Đồng thời, Hạ Hề cũng phát hiện một vấn đề, điện thoại của cô không có tấm hình nào của Phó Nam Cẩm, không, là chỉ có một tấm, chính là tấm ảnh chụp cô hôn lên khuôn mặt hắn, chỉ một tấm duy nhất.

Đại não Hạ Hề nhanh chóng hoạt động, theo như lời nói của ba mẹ, cô đi dạy học một năm, sau khi trở về đã mang thai hai tháng, dựa theo hiểu biết của cô đối với chính mình, cô tuyệt đối không phải là loại người thích chơi trò nhất kiến chung tình sau đó kết hôn chớp nhoáng, cho nên giữa cô và tên Phó Nam Cẩm này tuyệt đối không có cái gì gọi là tình yêu hết.

Điện thoại cũng không có ảnh chụp của hắn, điều này càng chứng thực suy đoán của Hạ Hề.

Thật ra thì nói cho cùng, Hạ Hề vẫn không cách nào tiếp thu được sự thật cô vậy mà cùng một người đàn ông xa lạ có con.

“Haizz…” Hạ Hề ghé vào giường bệnh thở dài một hơi, sống bình thường không tốt sao, vì sao lại muốn chơi trò mất trí nhớ chứ?

* * *

Ngày hôm sau, mẹ Hạ đến bệnh viện đưa cơm sáng, ba Hạ còn phải đi làm, mẹ Hạ đưa cơm sáng xong liền đưa An An về nhà, tình trạng của Hạ Hề và Phó Nam Cẩm vẫn chưa ổn định, mẹ Hạ không dám lại đưa An An tới bệnh viện, sợ Hạ Hề thình lình lại nói ra câu gì đó làm tổn thương An An.

Hạ Hề không nhìn thấy An An, ngược lại có chút không quen.

Buổi sáng sau khi truyền nước xong, Hạ Hề dạo tới dạo lui ở trong phòng bệnh, suy tư một chút chuyện nhân sinh.

Thân thể cô và Phó Nam Cẩm cơ bản không có gì trở ngại, đầu óc kiểm tra cũng không tra ra vấn đề gì, bác sĩ nói chỉ cần kiểm tra lại một lần nữa, rất nhanh liền có thể xuất viện, sau khi xuất viện thì sao? Có một số việc cô phải cùng Phó Nam Cẩm nói rõ ràng.

Hạ Hề và Hàn Phỉ một trước một sau tiến vào phòng bệnh của Phó Nam Cẩm, Hàn Phỉ tới sớm hơn Hạ Hề một chút.

Hạ Hề nhìn thấy Hàn Phỉ, hơi chần chờ, lùi về phía sau một bước: “Hai người nói chuyện trước đi, tôi chờ lát nữa lại đến.”

“Không cần đâu, học tỷ, em chỉ là lại đây thăm Nam ca thôi, chị cứ đi vào đi.” Hàn Phỉ vội vàng đem người đưa vào.

Hạ Hề cũng không tiện từ chối, chắp tay sau lưng thong thả bước vào, nở nụ cười ngọt ngào với người nằm trên giường: “Hi, chào buổi sáng, Phó tiên sinh.”

Phó Nam Cẩm nửa dựa vào thành giường, cánh tay trái dùng băng gạc treo ở trước ngực, nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.

Phó Nam Cẩm hơi ngước mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ mang theo tươi cười giả dối, nhàn nhạt nói: “Chào buổi sáng.”

Hạ Hề bước chân khoan thai chậm rãi đi đến trước giường bệnh, đi hai vòng quanh giường của Phó Nam Cẩm, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Ngủ một giấc, chẳng lẽ anh vẫn không nhớ ra chuyện gì sao?”

Phó Nam Cẩm mặt mày bất động: “Vậy cô nhớ ra chuyện gì sao?”

Hạ Hề: “……” Hiệp thứ nhất, KO. (*)

(*) KO – Knock out: Hạ đo ván.

“Hai ngươi có chuyện thì cứ nói trước đi.” Hạ Hề thu hồi vẻ mặt tươi cười, tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống, cúi đầu nghịch điện thoại.

Hàn Phỉ cầm một chồng văn kiện đưa cho Phó Nam Cẩm: “Nam ca, đây là văn kiện của mấy ngày nay, yêu cầu anh ký tên.”

“Ừ.” Phó Nam Cẩm đáp lại một tiếng, một tay tiếp nhận văn kiện đặt ở trên hai chân, sau đó mở ra xem.

“Nam ca…” Hàn Phỉ cẩn thận hỏi một câu, “Anh xem có hiểu không? Có cần em giới thiệu cho anh tổng thể một chút tình hình công ty không?”

“Chỗ này sai rồi.” Phó Nam Cẩm không đáp lại, đột nhiên chỉ vào một vị trí trên văn kiện nói.

Hàn Phỉ hơi sửng sốt, thò đầu qua nhìn, có chút luống cuống: “Dạ, đúng là sai rồi, thực xin lỗi, ông chủ, là em không kiểm tra cẩn thận.”

“Lần sau chú ý.” Phó Nam Cẩm tiếp tục lật xem phần sau, tựa hồ đọc nhanh như gió, xem từng phần từng phần văn kiện thật nhanh chóng.

Con ngươi Hạ Hề híp lại, chống cằm, người này không phải là mất trí nhớ sao?

Hạ Hề không chú ý, liền đem lời này hỏi ra tới miệng.

Đây cũng chính là vấn đề Hàn Phỉ muốn hỏi, ngày hôm qua còn nói không nhớ rõ, hôm nay liền xem văn kiện lưu loát như vậy, không giống một người bị mất trí nhớ chút nào hết.

Đầu Phó Nam Cẩm cũng không nâng lên: “Mất đi ký ức cũng không đồng nghĩa với việc mất đi năng lực học tập.”

“……” Hạ Hề cạn lời, người này có lòng tin tưởng thật lớn đối với chính mình, quả thật là lòng tự tin ngút trời.

“Vậy công ty này kinh doanh cái gì thế?” Hạ Hề rất tò mò với chuyện này, có thể thuê hai căn phòng bệnh đơn ở bệnh viện tư nhân, mấy năm nay điều kiện kinh tế nhà bọn họ có phải phất lên rồi không?

“Là thương hiệu quần áo.” Hàn Phỉ trả lời, “Thương hiệu tên ‘5$21’, cũng coi như là một thương hiệu tương đối hot, khá được người trẻ tuổi hoan nghênh.”

“521?” Hạ Hề nhíu mày, “Anh yêu em?”

Hàn Phỉ lấy điện thoại ra tìm kiếm tên thương hiệu đưa đến trước mặt Hạ Hề: “Là ‘5$21’ này.”

Hạ Hề nhìn cái tên này, ghét bỏ bĩu môi: “Tên này cũng quá tùy ý rồi, có ý nghĩa gì sao?”

Hàn Phỉ lắc đầu: “Công ty tuyên truyền xác thực là dùng ý nghĩa ‘anh yêu em’, nhưng mà em nghe Nam ca nói qua tên này không chỉ dừng lại ở ý nghĩa đó, giống như còn có ý nghĩa tiềm ẩn khác, nhưng Nam ca không nói rõ nên em cũng không rõ ràng lắm.”

“Vậy tên này do ai đặt?” Hạ Hề đặc biệt muốn cười nhạo người này một chút, nhưng cảm thấy không quá lễ phép, cho nên liền nuốt trở lại.

“Chị.” Hàn Phỉ nhìn cô tươi cười thân thiết.

“……” Oh yeah, tự lấy đá đập chân mình, thật là đau.

“Lần tới cậu đem toàn bộ sổ sách trong ba tháng vừa qua cùng với danh sách nhân viên của công ty, giao dịch kinh doanh gần đây, quy định của công ty tất cả đều mang đến đây cho tôi.” Phó Nam Cẩm mở miệng.

“Được, Nam ca, vậy có cần em trước tiên giới thiệu cho anh một chút tình hình công ty không?”

“Tạm thời không cần, chờ tôi nhìn thấy mấy thứ kia sau đó tự nhiên sẽ hỏi cậu.”

“Được.” Hàn Phỉ gật đầu.

Hạ Hề chớp chớp mắt, tên Phó Nam Cẩm này rõ ràng một người tâm cơ thâm hậu, cũng không biết mấy năm nay làm thế nào mà ở trước mắt ba mẹ cô lại lăn lộn cái thành hình tượng thật đáng tin tưởng.

“Anh ta không tin lời cậu nói, anh ta chỉ tin tưởng thứ chính mắt mình nhìn thấy thôi, hiện tại những thứ cậu nói đều có thể ảnh hưởng đến phán đoán sau đó của anh ta, cho nên, anh ta sẽ không nghe lời cậu nói, sợ cậu lừa anh ta, phải không, Phó tiên sinh?” Hạ Hề chớp chớp mắt với Phó Nam Cẩm.

Tay Phó Nam Cẩm cầm bút dừng một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên, tuy nhiên lại không nhìn về phía Hạ Hề đang châm ngòi ly gián, mà là nhìn về phía Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ đối diện với ánh mắt của Phó Nam Cẩm, vội vàng đứng thẳng người: “Ông chủ vẫn luôn yêu cầu chúng tôi phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chú ý cẩn thận… Dù sao Nam ca làm cái gì đều đúng, Nam ca là người đời này tôi khâm phục nhất.”

Hàn Phỉ cậu đúng là tên ba hoa khoác lác, sao trước kia cô không nhận ra tên học đệ này biết nói chuyện như vậy chứ.

“Đúng rồi, Hàn Phỉ, tôi hiện tại làm nghề gì? Tôi sẽ không phải là một bà nội trợ ăn no chờ chết chứ?” Hạ Hề đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng này, “Đúng rồi, tôi trước kia sau giờ học cũng từng học thiết kế mấy hôm, hiện tại tôi có phải là nhà thiết kế át chủ bài của công ty các cậu không?”

“……” Anh mắt Hàn Phỉ nhìn cô có hơi phức tạp, “Học tỷ, ngoại trừ Nam ca của em, chị là người thứ hai em khâm phục.”

“Tôi là người thứ hai cậu khâm phục sao?” Đôi tay Hạ Hề chống cằm cười, trêu chọc hắn, “Hàn Phỉ, tôi mà cũng có thể thành người cậu khâm phục, tầm mắt của cậu cũng quá hẹp rồi!”

“……” Hàn Phỉ kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Hạ Hề, “Học tỷ, em nói chính là sự thật, chị có biết mấy năm nay chị làm cái gì không?”

Hạ Hề nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Anh ta…”

Hạ Hề chỉ vào Phó Nam Cẩm: “Anh ta là người cậu khâm phục nhất, tôi là người cậu khâm phục thứ hai, cho nên, tôi có thể suy đoán rằng, nguyên nhân cậu khâm phục tôi là bởi tôi bồi dưỡng cho cậu một ông chủ có năng lực học tập siêu cường sao?”

“……” Hàn Phỉ hoàn toàn bị Hạ Hề đánh bại, học tỷ nhà cậu thật thích nói đùa.

Lời nói của Hạ Hề cũng khiến cho ánh mắt của Phó Nam Cẩm trở nên sâu thẳm, Hạ Hề chỉ làm như không phát hiện ra.

Hàn Phỉ bình tĩnh lại một chút, mới tiếp tục nói: “Em cũng chỉ nghe một vài người trong công ty nói, thậm chí cũng không rõ lắm là thật hay giả.”

“Đừng có vòng vo, nói mau.” Hạ Hề thúc giục.

“Năm đó ông chủ không có tiền gây dựng sự nghiệp, chị đem tiền mua phòng ở mà người trong nhà cho hai người đưa ông chủ mở công ty, hai người thuê một căn phòng rất nhỏ, Nam ca của em chính là nhân tài ẩn dật, một năm không chỉ hoàn vốn còn kiếm được rất nhiều tiền lời, chị lấy số tiền đó thanh toán tiền mua hai căn hộ, một căn chính mình ở, một căn đem đi đầu tư, mua phòng ở xong không mấy tháng giá nhà đột nhiên tăng lên, chị đem căn phòng đó đi bán lại kiếm được một số tiền lời.”

“Sau đó nữa, chị thấy mỗi lần công ty ra ngoài tiếp đãi khách hàng đều phải tìm chỗ ăn cơm, dứt khoát lấy số tiền đó đi mở nhà hàng, hiện tại nhà hàng này kinh doanh vô cùng phát đạt.”

Hạ Hề nghe vậy trợn mắt há mồm, lượng tin tức trong lời nói của Hàn Phỉ quá lớn, sau khi nghe xong cô chỉ cảm thấy đây chắc chắn là tin lá cải, không thể nào là sự thật, Hạ Hề cô tuyệt đối không thể có đầu óc kinh doanh như vậy được.

Hàn Phỉ nhìn biểu cảm của Hạ Hề liền biết cô không tin, vì thế giơ ba ngón tay lên thề: “Những lời nói phía trước em không biết là thật hay giả, nhưng hiện tại chị là chủ nhà hàng hàng thật giá thật.”

Má ơi, ngủ một giấc dậy liền dễ dàng sở hữu một nhà hàng như vậy sao? Thực sự còn sung sướng hơn cả xuyên không!

Hạ Hề đắm chìm trong chiếc bánh bao thịt ông trời giáng xuống không cách nào tự kềm chế được, hận không thể ngay lập tức chạy khỏi bệnh viện đi xem giang sơn cho chính tay mình gây dựng lên.

Phó Nam Cẩm đưa văn kiện đã ký xong cho Hàn Phỉ: “Cậu đi về trước chuẩn bị những đồ vật tôi yêu cầu đi.”

Hàn Phỉ đi rồi, Phó Nam Cẩm xuống khỏi giường, đi đến chiếc ghế Hàn Phỉ vừa mới ngồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người phụ nữ như đang đi vào cõi thần tiên phía chân trời ở đối diện, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Cô đến tìm tôi có chuyện gì?”

Hạ Hề trong nháy mắt từ thiên đường rớt xuống trần gian, khôi phục tinh thần nhìn về phía người đàn ông đối diện: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn hỏi anh một chút, hai chúng ta sắp phải xuất viện, sau khi xuất viện anh có dự định gì không?”

Lời nói này của Hạ Hề xem như là uyển chuyển, nhưng ý tứ muốn biểu đạt cũng đã nói ra hết.

“Nếu cô đã tới hỏi tôi, như vậy có nghĩa là bản thân cũng đã có quyết định, vậy nên, cô nghĩ như thế nào?” Phó Nam Cẩm đem vấn đề vứt trở về.

Hạ Hề “hừ” một tiếng trong lòng, càng thêm xác định người đàn ông này tuyệt đối không người hiền lành gì, lại còn chơi trò đánh Thái Cực (*) với cô, không thành thật một chút nào hết.

(*) Đánh Thái Cực ám chỉ việc đẩy mọi thứ qua lại, không thể hiện rõ lập trường của mình, nói chuyện một cách mơ hồ.

“Tôi chính là không có ý định gì, cho nên mới tới thương lượng với anh xem muốn tính như thế nào.” Hạ Hề lại đem vấn đề vứt trở về.

“Như vậy à.” Phó Nam Cẩm duỗi thẳng chân dài, làm cho bản thân có thể thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, khe nhíu mày, “Tôi cũng không có ý định gì hết.”

“Không có ý định gì?” Hạ Hề bị làm cho tức cười, “Cái gì gọi là không có ý định gì?”

“Không có ý định gì có nghĩa là…” Hai tròng mắt Phó Nam Cẩm híp lại, giọng nói tuy thanh lãnh nhưng lại rõ ràng, “Trước khi tôi làm rõ tất cả những chuyện có liên quan, tôi sẽ không đưa ra bất cứ quyết định qua loa nào.”

“……” Hạ Hề suy nghĩ một hồi, rút ra được một chút ý tứ, “Ý của anh là hiện tại nếu tôi quyết định bất kỳ chuyện gì thì đều là qua loa phải không?”

“Tôi chưa từng nói như vậy.” Phó Nam Cẩm lạnh nhạt phủ nhận.

Hạ Hề hít một hơi thật sâu, cô đấu với Phó Nam Cẩm mấy lần, đều kết thúc bằng triệt để thất bại.

Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Chương 3

Ánh mắt người đàn ông trên giường bệnh thật sự quá mức xa lạ, khiến Hạ Hề không cách nào bước tiếp được nữa.

“…Ngượng ngùng quá, quấy rầy rồi.” Hạ Hề xoay người.

Còn chưa chờ cô ra đến cửa đã bị một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy: “Mẹ…”

Hạ Hề buộc phải dừng bước chân xoay người lại, An An mở to đôi mắt vô tội nhìn cô, đôi mắt khóc một ngày vẫn còn hồng hồng, Hạ Hề bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay xoa đầu cậu: “Nhóc mít ướt.”

“Con mới không phải nhóc mít ướt đâu, con đã bốn tuổi rồi, ba nói con trưởng thành rồi, có thể bảo vệ mẹ, con mới không thèm khóc đâu.”

An An nắm tay Hạ Hề đi đến trước giường bệnh, một cái tay khác bắt lấy cánh tay Phó Nam Cẩm trên giường, sau đó ngoan ngoãn ngồi một chỗ vui vẻ cười.

Biểu tình người đàn ông trên giường bệnh từ khi nhìn thấy Hạ Hề không xuất hiện bất kỳ biến hóa gì, đây là biểu cảm nên có khi nhìn thấy vợ mình sao?

Đây rõ ràng là phản ứng khi nhìn thấy người xa lạ mà!

Trong lúc Hạ Hề quan sát Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm cũng quan sát Hạ Hề, nghĩ đến những lời nói phía trước của An An “Ba không quen cậu, mẹ cũng không quen cậu”, Phó Nam Cẩm đoán Hạ Hề có lẽ cũng mất đi một phần ký ức.

Mặc dù chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh trên người hắn cũng không phải phải chỉ có một lần.

Nhưng cô gái trước mặt cái này, có vẻ như cũng không phải kiểu hắn sẽ thích.

Hai người mặt đối mặt nửa ngày, vẫn không ai chịu mở miệng nói chuyện trước, không khí trong phòng lâm vào một trận xấu hổ, chỉ có An An một tay lôi kéo ba, một tay lôi kéo mẹ cười đến cực kỳ thỏa mãn.

Hạ Hề thấy người trên giường không hề có ý định mở miệng, do dự một lát, hỏi: “Anh quen biết tôi sao?”

“Không nhớ rõ.” Phó Nam Cẩm trả lời cô.

“Hả?” Hạ Hề kinh ngạc mở to hai mắt, “Cái gì gọi là không nhớ rõ?”

“Mẹ, ba với mẹ giống nhau, đều không nhớ rõ An An.”

“Cái gì?” Hạ Hề cảm thấy bị xối một đầu đầy máu chó, đầu năm nay mất trí nhớ còn có thể tổ chức thành đoàn thể sao?

Hạ Hề mang theo nghi ngờ đối diện với ánh mắt của Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm không hề có ý định trốn tránh, đôi mắt tuy rằng lãnh đạm, nhưng có vẻ thực sự thanh tỉnh, bộ dạng không giống như đang nói dối.

“An An…” Hạ Hề thu hồi tầm mắt, nhìn về phía An An ngoan ngoãn ngồi ở một bên, ngồi xổm xuống đối diện với cậu, cố gắng nói chuyện thật nhẹ nhàng, “Cháu tên An An phải không?”

“Đúng vậy, con tên Hạ An An.”

“Hạ An An à…” Tại sao lại là họ Hạ chứ?

Hạ Hề chớp chớp mắt, “Thật ra thì An An, cháu có phải nhận nhầm ba mẹ rồi không, cháu nhìn xem hai chúng ta, có phải chỉ là dáng dấp tương đối giống ba mẹ của cháu, chứ sự thật cũng không phải là ba mẹ của cháu hay không?” Nào có chuyện ba mẹ lại cùng nhau mất trí nhớ.

Đôi mắt vừa đen vừa sáng của An An nhìn chằm chằm Hạ Hề nửa phút, đột nhiên khóe miệng bẹp một cái, “oa” một tiếng khóc rống lên.

Chân tay Hạ Hề nhất thời luống cuống: “Cháu đừng khóc mà, có chuyện gì từ từ nói, cháu như vậy là không nói lý nha, chúng ta có thể nói chuyện được không, có thể không khóc được không?”

Lần này An An không giống như thời điểm ban ngày thút tha thút thít, mà là gào khóc, nội tâm đứa trẻ vốn đã mẫn cảm lại phải trải qua tình huống ba mẹ lần lượt đều không quen biết cậu, không cần cậu, rốt cuộc nhịn không được.

An An khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng có chút tâm tê liệt phế.

Hạ Hề trấn an nửa ngày, An An chẳng những không có ý định dừng lại, ngược lại còn có xu hướng càng khóc càng thương tâm, Hạ Hề cuối cùng chỉ có thể chân tay luống cuống ở một bên nhìn.

“Làm sao vậy, An An, sao cháu lại khóc?” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba Hạ cùng nẹ Hạ xách theo mấy hộp cơm bước vào, nhìn thấy An An khóc thương tâm như vậy, lập tức nóng nảy, “Hạ Hề, con làm cái gì vậy?”

Hạ Hề theo bản năng giơ cao hai tay: “Con cái gì cũng chưa làm, mọi người đừng oan uổng con.”

Mẹ Hạ buông hộp cơm xuống, bế An An lên, đau lòng xoa nước mắt trên mặt cậu: “Nói cho bà ngoại nghe, ai khi dễ An An?”

Ngón tay chỏ của An An chỉ về hướng Hạ Hề, thút tha thút thít nói: “Ngoại, bà ngoại, mẹ, mẹ nói mẹ không cần, không cần An An…”

Mẹ Hạ đột nhiên nhìn về phía Hạ Hề, loại ánh mắt lạnh thấu xương này chỉ có trước đây lúc Hạ Hề làm bậy mới có thể xuất hiện, sau khi Hạ Hề lên đại học, đã thật lâu chưa từng nhìn thấy.

Hạ Hề nhăn lại cái mũi đối với An An, tiếng khóc vừa mới yên tĩnh xuống tức khắc lại vang lên.

“Hạ Hề…” Lần này ngay cả ba Hạ cũng nhìn không nổi, “Con làm cái gì vậy?”

“Con…” Hạ Hề ủy khuất đến cực điểm, con làm cái gì cơ chứ?

“Ông ngoại, đừng mắng mẹ, ba nói cháu là nam tử hán, phải bảo vệ mẹ, ông không thể mắng mẹ.” Trên mặt An An treo đầy nước mắt duỗi tay với Hạ Hề, “Mẹ ơi, ôm…”

Thực ra Hạ Hề rất chán ghét trẻ con, đám trẻ của người thân trong nhà tụ tập lại với nhau giống như là một đống pháo nổ vậy, “đùng đùng” thực sự ầm ĩ, đám nhóc con đó đã từng đem thú bông của cô ném vào bồn cầu, còn đổ nước vào laptop của cô, khiến cô phải làm lại luận văn tốt nghiệp một lần nữa, mấy chuyện như thế nhiều không kể xiết, vậy nên Hạ Hề nhìn thấy loại sinh vật trẻ con này theo bản năng có chút sợ hãi.

Huống hồ đột nhiên đem một đứa trẻ đẩy lại đây nói là con của cô, chuyện này cũng quá là hoang đường rồi, làm người ta không cách nào tiếp nhận rồi.

Mẹ Hạ thấy Hạ Hề đứng bất động không có ý định duỗi tay ôm An An, không khỏi trừng mắt nhìn cô một cái.

Hạ Hề tiếp nhận ánh mắt mẫu thân nhà mình, lại thấy An An khóc quả thật làm lòng người nảy sinh cảm giác không đành lòng, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống ôm cậu lên: “Được rồi, được rồi, đừng khóc…”

An An thút tha thút thít nức nở trong thời gian ngắn cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Hề cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, nhỏ giọng uy hiếp: “Không được khóc.”

Tiếng khóc của An An lập tức ngừng lại, tay nhỏ che miệng nhìn Hạ Hề, bộ ngực nhỏ run run, trong ánh mắt còn mang theo vài giọt mắt chưa kịp rơi xuống.

“Hạ Hề, sao con có thể hù dọa An An như thế?” Ba Hạ bất mãn trách cứ Hạ Hề.

Hạ Hề cảm thấy lòng có chút chua, đây quả là điển hình của việc có cháu ngoại liền quên luôn con gái mà.

Hạ Hề nghĩ nghĩ, đột nhiên xoay người nhìn về phía người nãy giờ vẫn nằm ở trên giường không mở miệng nói chuyện: “Anh chẳng lẽ không muốn nói cái gì sao?” Đứa bé này bộ dáng cùng cô không có nhiều điểm giống nhau lắm, ngược lại cùng người đàn ông trên giường này như là một khuôn đúc ra.

Phó Nam Cẩm quan sát toàn bộ quá trình, xác định cô gái trước mắt tên Hạ Hề này giống hắn đều mất đi rất nhiều ký ức.

Phó Nam Cẩm một cánh tay bị gãy xương, chỉ có thể dùng một cái tay khác chống thân thể ngồi dậy, mẹ Hạ vội vàng chạy lại đỡ hắn: “Cẩn thận một chút, cánh tay ngàn vạn lần không được dùng sức, thương gân động cốt phải chăm sóc thật tốt một trăm ngày.”

Hạ Hề nhìn mà sửng sốt, bộ dáng ôn nhu cẩn thận này, thực sự là mẹ của cô sao? Người đàn ông trước mắt này mới là con ruột của bọn họ phải không?

Phó Nam Cẩm ngồi ngay nhắn, nhìn Hạ Hề một cái, lại nhìn đứa bé trong ngực Hạ Hề một cái, ngước mắt nhìn ba Hạ và mẹ Hạ nói: “Nếu tôi thật sự đã kết hôn sinh con, tôi sẽ phụ trách với những việc mình đã làm, hai vị hãy yên tâm.”

Ba Hạ cùng mẹ Hạ nghe vậy, trong lòng lập tức như ăn một viên thuốc an thần, Hạ Hề tuy rằng mất trí nhớ, nhưng mất đi chỉ là ký ức của mấy năm nay, vẫn còn biết bọn họ là ba mẹ của con bé, vẫn là con gái của bọn họ, nhưng mà Giang Nam lại không giống như vậy, hắn mất trí nhớ, Hạ Hề cùng đứa trẻ không nhớ, tự nhiên cũng sẽ không nhớ rõ hai người bố vợ, mẹ vợ bọn họ, nếu hắn âm thầm bỏ đi, Hạ Hề cùng đứa trẻ sẽ không có ai phụ trách.

Mẹ Hạ vội vàng móc một chiếc túi giấy từ trong bao ra đưa cho hắn: “Con nhìn xem, đây là thẻ căn cước của con, còn có giấy đăng ký kết hôn của con và Hề Hề, sổ hộ khẩu, giấy khai sinh của An An.”

Phó Nam Cẩm tiếp nhận túi giấy sau đó mở ra, đem đồ vật bên trong lấy ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là hai quyển giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, Phó Nam Cẩm cầm lấy một quyển mở ra, nhìn một cái sau đó lại ngước mắt nhìn người đang khẽ nhấp nhô cái đầu muốn nhìn vào.

Hạ Hề bị hắn phát hiện, cũng không né tránh, dứt khoát thoải mái hào phóng cầm một quyển giấy đăng ký kết hôn lên xem.

Trên giấy đăng ký kết hôn ghi “Hạ Hề”, trong ảnh chụp hai người đều mặc áo sơ mi trắng, mang theo ý cười, thoạt nhìn không giống như là tâm bất cam tình bất nguyện bị buộc phải kết hôn.

Hạ Hề không khỏi lại nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, người đàn ông này soái thì soái thật, nhưng nhìn thế nào cũng không phải kiểu mà cô thích.

Phó Nam Cẩm buông giấy đăng ký kết hôn, nhìn thấy thẻ căn cước của mình, trên thẻ căn cước ghi “Giang Nam”, còn có một dãy số không giống với ngày sinh của hắn.

Phó Nam Cẩm ngước mắt nhìn về phía ba Hạ: “Ngài có thể nói cho cháu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện này nói phức tạp cũng không phức tạp, nói không phức tạp lại rất phức tạp.” Ba Hạ cầm cái ghế dựa ngồi xuống, “Con nói con tên là gì?”

“Phó Nam Cẩm, Nam trong phương Nam, Cẩm trong cẩm đoạn (*).”

(*) Cẩm đoạn: gấm vóc.

“Phó Nam Cẩm, trong tên cũng có chữ ‘Nam’, chúng ta vẫn gọi con là Tiểu Nam vậy.”

“Không phải là anh mất trí nhớ sao? Làm sao biết được tên mình là gì? Hơn nữa không phải anh tên ‘Giang Nam’ sao?” Mày Hạ Hề nhíu lại rồi đột nhiên lại giãn ra, “Lẽ nào anh thấy tôi mất trí nhớ, sau đó vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn này, cho nên mới nói dối, thật ra anh không cần phải hao hết tâm tư như vậy, tôi đáp ứng ly hôn.”

“Câm miệng.” Ba Hạ và mẹ Hạ đồng thời hét lên.

Đứa con gái này của bọn họ năng lực thích ứng cực kỳ mạnh, rõ ràng chính mình cũng vừa mới biết bản thân trí nhớ, lại không có một chút ý thức tự giác của người bệnh, làm cho bọn họ muốn coi cô như người bệnh để nuông chiều cũng không được.

“Không được ly hôn, ba mẹ không được ly hôn.” An An lại bắt đầu khụt khịt, tay nhỏ che miệng Hạ Hề lại, “Mẹ, không cho nói ly hôn.”

Mẹ Hạ nhìn về phía cô: “Nếu con còn dám hù dọa An An, con xem ta như thế nào thu thập con.”

Hạ Hề: “……” Má ơi, nhóc con này là khắc tinh của cô sao!

Thấy Hạ Hề không dám nói nữa, ba Hạ mới tiếp tục nói: “Năm Hề Hề tốt nghiệp đại học đã từng đi vùng sâu vùng xa dạy học một năm, khi quay lại thì mang theo con trở về, nói muốn cùng con kết hôn.”

“Dạy học một năm, sau đó liền kết hôn?” Hạ Hề vẫn là nhịn không được nói xen vào, “Nói cách khác từ quen biết đến kết hôn cũng chỉ có một năm?” Bốn năm đại học cô còn chưa từng yêu đương, không đến mức đi dạy học một cái, lại đột nhiên kết hôn chớp nhoáng chứ?

“Lúc ấy con còn đang mang thai hai tháng.” Mẹ hạ sâu kín mà bổ sung một câu.

Hạ Hề: “……” Oh yeah, cô quả thật là có năng lực.

“Từ lúc con vào nhà ta đã gọi là “Giang Nam”, ban đầu chúng ta nghĩ nếu định kết hôn thì người lớn hai nhà phải gặp mặt ngồi xuống nói chuyện, nhưng mà Hề Hề vẫn luôn ngăn cản, sau đó thật sự không thể gạt được nữa mới nói cho chúng ta biết là con bị mất trí nhớ, tên gọi là gì, nhà ở chỗ nào đều không nhớ rõ…”

“Vậy giấy đăng ký kết hôn thì làm thế nào?” Phó Nam Cẩm đưa ra mấu chốt vấn đề, không có thẻ căn cước và hộ khẩu vốn không thể làm giấy đăng ký kết hôn được.

“Thậm chí thẻ căn cước của con ở đâu ra, chỉ có con và Hề Hề biết, chúng ta cũng không rõ ràng lắm.” Ba Hạ lắc đầu, “Chuyện của con và Hề Hề chúng ta không tiện hỏi, ở giữa đã xảy ra chuyện gì chỉ có hai người các con biết.”

Nghe ba Hạ nói xong, Hạ Hề cuối cùng cũng hiểu rõ, kết hợp với việc tên Giang Nam này, không phải, hẳn phải gọi là Phó Nam Cẩm từng một lần mất trí nhớ, trước kia là mất đi toàn bộ ký ức, hiện tại là khôi phục ký ức trước kia, lại đem ký ức sau này ném.

“Ba, ba tin lời hắn nói sao? Mất trí nhớ dễ dàng như vậy sao? Nói mất trí nhớ liền mất trí nhớ? Chuyện này cũng quá là cẩu huyết rồi.”

Ba Hạ liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không phải người một nhà không tiến vào một cửa, hai ngươi đúng thật là vợ chồng, mất trí nhớ còn có thể lây bệnh, thay phiên nhau mất.”

“Ba…”

“Hề Hề, đừng cho là ba không biết con suy nghĩ cái gì, ba nói cho con biết, ba tin nó, ba cùng nó ở chung 5 năm, biết tính cách nó như thế nào, mặc dù nó đã mất trí nhớ, ba cũng biết nó là người coi trọng lời hứa, năm đó chính là hứa hẹn sau khi cưới phải đối xử thật tốt với con, mấy năm gần đây sủng con vô pháp vô thiên, người làm ba như ta còn nhìn không nổi.”

“Con nghĩ cái gì cơ chứ, ba dạy dỗ con một hồi như vậy, con không phải là con gái ruột của hai người sao, từ khi vào cửa liền bắt đầu dạy dỗ con.” Hạ Hề cảm thấy bản thân thực sự cực kỳ vô tội.

“Con là con gái ruột của ta, sao có thể không phải con gái ruột chứ.” Mẹ Hạ lấy đồ ăn trong hộp cơm ra bày lên trên bàn, “Nhưng mà An An cũng là cháu ngoại của chúng ta, Tiểu Nam là con rể của chúng ta, chúng ta phải đối xử bình đẳng.”

“Đối xử bình đẳng.” Hạ Hề nhỏ giọng nói thầm, “Con vừa mới mất trí nhớ, mọi người không những không an an ủi con, còn nghiêm khắc với con như vậy, làm linh hồn bé nhỏ của con không cách nào khép lại vết thương được.”

Mặc dù Hạ Hề chỉ nhỏ giọng nói thầm, nhưng ba Hạ mẹ Hạ vẫn có thể nghe được, ba Hạ vỗ cái bàn, trên mặt có chút nghiêm túc: “Ta mặc kệ hai người các con rốt cuộc là bị làm sao, chúng ta có bệnh thì chữa bệnh, nhưng mà hai người các con đều sắp 30 tuổi đầu rồi, An An mới chỉ có bốn tuổi, hai người các con nếu dám làm tổn thương An An, ta sẽ không để yên cho các con đâu.”

 

Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Chương 2

“Chú, dì.” Hàn Phỉ vẫn luôn ngồi ở bên giường bệnh nhìn thấy ba Hạ mẹ Hạ lại đây, vội đứng lên, “Học tỷ tỉnh chưa ạ?”

“Tỉnh rồi, chỉ là…” Ba Hạ thở dài, xua xua tay, “Được rồi, được rồi, trước tiên không nói đến con bé, Tiểu Nam thế nào rồi, trong lúc chú rời đi nó có tỉnh lại không?”

“Vẫn không tỉnh.” Hàn Phỉ lắc đầu.

“Ba, ba tỉnh rồi.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng của An An, mấy người trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía giường bệnh.

Phó Nam Cẩm tỉnh lại lập tức cảm thấy đau đầu vô cùng, thật vất vả mở mắt ra, thích ứng ánh sáng liền nhìn đến mấy người xa lạ đứng trước mặt mình.

Thân thể bản năng đề phòng làm hắn muốn giơ tay phòng ngự, nhưng đau đớn trên cánh tay làm hắn trắng mặt, cánh tay hắn thật giống như gãy xương.

Thời điểm ca nô xảy ra chuyện, hắn cảm thấy mình chết chắc rồi, không nghĩ tới bản thân vậy mà mạng lớn nhặt về một cái mạng.

Phó Nam Cẩm nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt quét một vòng trên người vài người ở trước mặt, hai người lớn tuổi một chút khuôn mặt hòa ái, người đàn ông đứng bên cạnh tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kinh hỉ, còn có một đứa bé đang ghé vào mép giường nắm chặt tay hắn mặt đầy vệt nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ kia thực xinh đẹp đồng thời cũng thực quen mắt nhưng hắn nhớ không nổi đã gặp ở chỗ nào.

Những người này trên người đều không có ác ý.

“Ông chủ, anh tỉnh rồi.”

“Tiểu Nam, con cuối cùng cũng tỉnh lại, hù chết ba mẹ.” Tuy rằng bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, nhưng Giang Nam vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, làm cho bọn họ lo lắng không thôi.

Phó Nam Cẩm nhíu mày, hai người tự xưng là “ba mẹ” này, hắn không hề quen biết.

“Các người là ai?” Phó Nam Cẩm nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.

Hắn có lẽ là được người cứu, như vậy những người trước mặt này là ân nhân cứu mạng của hắn sao?

“Con nói cái gì vậy, Tiểu Nam?” Mẹ Hạ nghe được câu này, trong lòng lộp bộp một chút.

Vẻ mặt ba Hạ cũng không thể tưởng tượng nổi: “… Tiểu Nam, con không quen biết chúng ta sao?”

Phó Nam Cẩm không nói chuyện, trong mắt mang theo đề phòng, mấy người trước mắt tựa hồ đối với hắn vô cùng quen thuộc, nhưng hắn xác thật chưa từng gặp qua bọn họ.

“An An con cũng không quen sao?” Mẹ Hạ vội vàng đẩy An An đến trước mặt Phó Nam Cẩm, “Con nhìn xem con biết thằng bé chứ?”

Phó Nam Cẩm nhìn về phía đứa bé đang đứng bên cạnh giường bệnh ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu: “Không quen.” Nếu hắn vừa rồi không nghe lầm, đứa nhỏ này gọi hắn là “ba”.

Trong phòng bệnh lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi, ba Hạ cùng mẹ Hạ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Hề mất trí nhớ, vậy Giang Nam cũng mất trí nhớ? Chuyện này không khỏi cũng quá trùng hợp đi.

“Ông chủ, anh biết em chứ?” Hàn Phỉ vẫn luôn đứng ở một bên không nói chuyện thật cẩn thận hỏi một câu.

“Không biết.” Phó Nam Cẩm không hề do dự, hắn không thể nói là gặp qua một lần là không bao giờ quên nhưng nếu như là người từng có quan hệ, hắn đều sẽ có ấn tượng, mà những người này hắn xác thật chưa từng gặp qua.

Hàn Phỉ sờ sờ đầu: “Chuyện đó, chú dì mọi người trước không nên gấp gáp, cháu đi gọi bác sĩ, khả năng chỉ là tạm thời, dù sao cũng là đụng phải đầu, nói không chừng qua hai ngày là tốt rồi.”

Hàn Phỉ tìm bác sĩ tới, bác sĩ cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi, bọn họ trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp hai vợ chồng đụng phải xe cùng nhau mất trí nhớ, sau khi kiểm tra một lượt, cũng không tra ra nguyên nhân là gì.

“Ba, mẹ không quen An An, ba cũng không quen An An sao?” Một bàn tay nhỏ mềm mại cầm lấy tay Phó Nam Cẩm, âm thanh mềm nhũn của đứa bé còn mang theo giọng nức nở nghẹn ngào.

Phó Nam Cẩm theo bản năng rút tay về thoát khỏi cảm xúc ấm áp đó, An An bị hắn làm cho hoảng sợ, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, lại chịu đựng không khóc, mắt trông mong nhìn Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm nhìn cặp mắt ướt dầm dề của cậu, trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường.

“An An ngoan, An An đừng sợ, có bà ngoại ở đây rồi.” Mẹ Hạ vội tiến lên muốn ôm An An vào trong ngực, An An lại né tránh tay bà, túm chặt ống tay áo Phó Nam Cẩm quơ quơ, sợ hãi nói: “Ba, chúng ta đi tìm mẹ đi, An An muốn về nhà.”

Phó Nam Cẩm muốn rút tay ra nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhẫn tâm, mặc kệ cậu túm ống tay áo của hắn không nói chuyện.

Tổng hợp lại những gì hắn nghe được cùng với lời nói của bác sĩ, hắn đại khái đoán bản thân có lẽ mất đi một ít ký ức, những người trước mắt này nhất định là hắn quen biết, nhưng rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ trước mắt này gọi hắn là “Ba”, vậy đây là con của hắn sao?

Ba Hạ cùng mẹ Hạ cảm giác được một trận vô lực, hai vợ chồng cùng nhau mất trí nhớ, đem chuyện kết hôn sinh con đều quên hết, đây là chuyện quái quỷ gì vậy!

“Tiểu Nam, con thật sự không nhớ gì cả sao?” Mẹ Hạ còn ôm một tia hy vọng.

“Tôi tên Phó Nam Cẩm.” Phó Nam Cẩm nghe không quen hai chữ “Tiểu Nam” này, vì thế mở miệng nói.

“Phó Nam Cẩm?” Hàn Phỉ sờ đầu, “Ông chủ, anh tên Giang Nam, không phải Phó Nam Cẩm, đúng rồi, anh không phải là mất trí nhớ sao? Sao lại biết mình tên Phó Nam Cẩm? Sao lại loạn như vậy chứ?”

“Giang Nam?” Phó Nam Cẩm chau mày, “Ai tên Giang Nam?”

Ba Hạ cùng mẹ Hạ kinh ngạc mở to hai mắt.

“Con khôi phục ký ức trước kia sao?” Ba Hạ có chút chần chờ hỏi hắn.

“Có ý tứ gì?” Phó Nam Cẩm nhạy cảm bắt được ý tứ trong lời nói của Ba Hạ, chống mép giường muốn ngồi dậy lại không ngờ một trận choáng váng trong đầu ập đến lập tức ngã xuống giường.

“Tiểu Nam…”

“Ông chủ…”

“Người bệnh hiện tại yêu cầu nghỉ ngơi, người nhà đi ra ngoài trước đã, để người bệnh yên tĩnh một chút, đừng quá kích thích anh ấy.” Bác sĩ nói.

“Không muốn, con không muốn rời khỏi ba.” An An nghe được mình phải đi ra ngoài, nhất thời nóng nảy, vững vàng bắt lấy tay Phó Nam Cẩm, “Con không muốn đi ra ngoài, sau khi con rời khỏi đây ba sẽ không cần con nữa, mẹ cũng không cần con nữa…” An An nói chuyện, nước mắt bắt đầu “xoạch” “xoạch” rơi xuống.

“An An nghe lời, ba cũng bị bệnh, chờ ba hết bệnh rồi là có thể chơi cùng An An…”

……

Phó Nam Cẩm nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, còn có tiếng người nói chuyện, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng, chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

***

Hạ Hề lần nữa lần tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phòng bệnh chiếu vào bên trong, tạo thành trên mặt đất một vầng sáng nhu hòa.

Vẫn là gian phòng bệnh ban nãy, phòng bệnh ngoại trừ cô cũng không có ai cả, không có ba mẹ của mình, cũng không có tiểu shota vừa rồi.

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác?

Hạ Hề chưa kịp vui sướng, liền nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn, thần sắc lại ảm đạm xuống.

Đây không phải loại điện thoại vừa lạc hậu vừa nhỏ cô dùng trước đó, chiếc điện thoại này không chỉ màn hình cực kỳ lớn, hơn nữa còn cực kỳ mỏng, màu vàng ngả ánh hồng đậm, so với chiếc trước đó cô dùng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hạ Hề ấn thử một nút, màn hình lập tức sáng lên, một tấm ảnh bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Hạ Hề.

Trong ảnh là một bé trai mang mũ tai thỏ, bé trai mặc quần yếm đang dẩu môi khóc, tuy rằng trên ảnh chụp đứa bé chỉ chừng một hai tuổi, nhưng Hạ Hề liếc mắt một cái liền nhận ra bé trai này chính là đứa bé vừa mới lôi kéo tay cô gọi “mẹ”, An An.

Mà phía trên ảnh chụp hiển thị chính là thời gian ngày hôm nay: Ngày 10 tháng 5 năm 2018.

Năm cô tốt nghiệp là 2012.

Hạ Hề ấn điện thoại nửa ngày cũng không thể mở khóa, hiện tại điện thoại hiện đại như vậy sao, đều phải có hình vẽ mới mở được khóa?

Ngay khi Hạ Hề chuẩn bị từ bỏ thì ngón tay vô tình chạm vào hình elip nhỏ phía dưới điện thoại, điện thoại mở khóa, lại một tấm hình rơi vào mắt Hạ Hề.

Hạ Hề lập tức trừng lớn đôi mắt, bật dậy từ trên giường, ảnh chụp trên màn hình di động là một cô gái đang hôn một chàng trai.

Chàng trai nghiêng mặt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô gái, khuôn mặt cô gái tươi cười, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.

Nếu là một tấm hình bình thường, Hạ Hề khẳng định sẽ than thở một tiếng “Bị show ân ái”, nhưng hiện tại cô không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì cô gái trên bức hình kia chính là cô.

Hạ Hề cảm thấy có lẽ cô thật sự mất đi một ít ký ức rất quan trọng.

Hạ Hề đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng bệnh.

Hành lang vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ ai, xem xét phòng đơn mà cô nằm, nơi này có lẽ là bệnh viện tư nhân, trang thiết bị trong phòng bệnh đều cực kỳ tốt, chỗ này ở một đêm hẳn là rất đắt, hơn nữa lại còn là phòng đơn.

Hạ Hề đi dọc theo hành lang, thỉnh thoảng thò đầu xem xét từng phòng bệnh mình đi ngang qua.

“Học tỷ…”

Một người đàn ông đi về hướng Hạ Hề, có chút lo lắng nhìn cô: “Sao chị lại xuống giường, có chỗ nào không thoải mái không?”

Hạ Hề nhìn kỹ hắn, có chút chần chờ: “… Hàn Phỉ?”

“Học tỷ, sao lại đối với em xa lạ như vậy chứ?” Hàn Phỉ cười cười, đỡ lấy Hạ Hề cánh tay, “Dì về nhà nấu cơm, chú đi tìm bác sĩ, An An đang ở trong phòng Nam ca, chị cũng đi qua đi.”

“A?” Hạ Hề có chút ngốc, bọn họ thân quen như vậy sao?

Hàn Phỉ học cùng một trường với Hạ Hề, so với Hạ Hề nhỏ hơn hai tuổi, hai người gặp qua vài lần ở mấy buổi gặp mặt, nhưng cũng không phải thực quen thuộc.

Hạ Hề còn chưa kịp nói cái gì, Hàn Phỉ đã đẩy cửa một gian phòng bệnh ra: “Học tỷ, chị đi vào trước, hiện tại là giờ cao điểm, dì không tiện gọi xe, em lái xe đi đón dì.”

“…Được…” Hạ Hề tựa hồ theo bản năng đáp lại một câu.

Hàn Phỉ đem Hạ Hề đẩy vào trong phòng: “Học tỷ, chị trông chừng ông chủ tốt một chút, em sẽ lập tức quay lại.”

Phó Nam Cẩm vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, An An vẫn luôn đứng trước giường bệnh chưa từng rời đi, thấy hắn tỉnh lại, liền thân mật dựa vào ôm lấy cánh tay hắn.

Phó Nam Cẩm biết trốn không thoát, cũng dứt khoát không trốn.

Ngủ một giấc tỉnh lại, suy nghĩ của Phó Nam Cẩm dần dần rõ ràng lên, thông qua vài ba câu vừa rồi, hắn đã đại khái đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ…” An An thấy được Hạ Hề bị đẩy vào, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tươi cười vui vẻ.

“Mẹ…” An An một tay lôi kéo ống tay áo Phó Nam Cẩm không dám buông, lại muốn đi tìm Hạ Hề, nhất thời lâm vào tình thế khó xử, bộ dáng giống như cầm hai món đồ chơi yêu thích, cái nào cũng không bỏ xuống được.

Mẹ? Phó Nam Cẩm theo cánh tay nhỏ của An An nhìn qua.

Hạ Hề mặc quần áo kẻ sọc của bệnh nhân, khuôn mặt còn có chút trắng bệch, để mặt mộc, tóc dài lung tung buộc lại ở sau đầu, mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo, nhìn giống như một học sinh mười tám, mười chín tuổi.

Trong lúc Phó Nam Cẩm nhìn về phía Hạ Hề, Hạ Hề cũng đang quan sát hắn, người đàn ông trên giường bệnh bộ dáng rất đẹp mắt, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng không che giấu được ngũ quan xinh đẹp của hắn, đặc biệt là đôi mắt, bộ dáng…

Bộ dáng cùng An An giống nhau như đúc!!!

Hạ Hề dám khẳng định cô chưa từng gặp qua người đàn ông này, dù sao thì người có diện mạo xuất sắc như vậy, nếu gặp qua là rất khó làm người ta một chút ấn tượng đều không có.

Hạ Hề cúi đầu mở di động, nhìn sườn mặt người đàn ông trên ảnh chụp một chút, lại nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường bệnh.

Người đàn ông nhìn cô trong ánh mắt mang theo một tia lãnh đạm, không chỉ là ánh mắt, trên cơ thể người này còn mang theo cảm giác lạnh lẽo người sống chớ lại gần.

Hạ Hề không khỏi nhíu mày, người đàn ông này bộ dáng quả thực sự rất đẹp, nhưng có vẻ như cũng không phải là khẩu vị của cô.

Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Chương 1

Hạ Hề vừa tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, quả nhiên là không thể uống quá say, đặc biệt đối với cái thể loại tửu lượng không ra gì như cô mà nói đúng thật là quá sức.

Cô sắp tới muốn đến vùng núi dạy học, trước khi rời đi, mấy người bạn thân cùng nhau tổ chức một bữa tiệc chia tay, nghĩ đến việc phải hơn một năm không thể gặp mặt, mọi người đều cảm thấy lưu luyến không rời, liên tục uống rồi uống đến quay cuồng, Hạ Hề cũng quên luôn bản thân làm thế nào về được đến nhà.

Hạ Hề cố gắng mở to mắt, mê mang một hồi, trước mắt bắt đầu dần dần rõ ràng, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà trắng toát, không phải đèn hộp vẽ hình con vịt ở phòng ngủ của cô.

Quanh hơi thở còn tràn ngập hương vị nước sát trùng, nơi này… hình như là bệnh viện?

Uống rượu ngộ độc rồi bị mang đến bệnh viện?

Không thể nào, tuy rằng tửu lượng của cô kém cỏi nhưng cũng không đến mức mới uống mấy chai bia liền ngộ độc nha.

Chẳng lẽ là đêm qua trên đường về nhà xảy ra chuyện gì?

Ý nghĩ này làm Hạ Hề lập tức tỉnh táo, vội vàng giật giật chân tay, mặc dù có chút đau nhưng bộ phận trên người đều hoàn chỉnh, Hạ Hề không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc Hạ Hề định giãy giụa ngồi dậy, trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp cùng với thanh âm non nớt: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”

Hạ Hề sửng sốt một chút, từ trên gối nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một cậu bé ngồi trước giường mình, ánh mắt và lỗ mũi đều ửng hồng, đang vô cùng đáng thương nhìn cô.

Đây tuyệt đối là cậu bé xinh đẹp nhất mà Hạ Hề đời này gặp được, một đôi mắt vừa to lại vừa lanh lợi, khi nhìn chớp chớp làm cho lòng người muốn nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phối hợp với quần yếm cao bồi, cảm giác giống như tiểu shota (*) đáng yêu bước ra từ trong truyện tranh vậy.

(*) Tiểu shota – Shotaro – Tiểu chính thái: những chàng trai/ bé trai ngây thơ. Mình thích để là tiểu shota thôi :)))

Shotaro

“Người bạn nhỏ, cháu là ai vậy? Tại sao lại ở chỗ dì…” Hạ Hệ dừng một chút, cười tủm tỉm, “Sao em lại ở chỗ chị vậy?” Cô cùng lắm mới tốt nghiệp đại học, tuổi tác chắc cũng chưa đến mức bị người ta gọi là dì… đi…

“Mẹ…” Tiểu shota đột nhiên “oa” một tiếng khóc lên, nắm thật chặt cánh tay không có kim truyền của Hạ Hề, “Mẹ, mẹ không cần An An nữa sao? An An sẽ nghe lời, mẹ đừng không cần An An…”

Hạ Hề sợ nhất là trẻ con khóc, lập tức nhức đầu, vội chống thân thể ngồi dậy, thoáng một cái liền cảm thấy trời đất quay cuồng.

Thật vất vả ngồi xuống, Hạ Hề đưa tay sờ đầu tiểu shota, trấn an cậu: “Đừng sợ, chị không phải người xấu, em nói cho chị nghe, mẹ của em ở chỗ nào, chị đưa em đi tìm mẹ được không?”

“Mẹ…” Tiểu shota nhào vào trong lòng ngực cô, khóc run run, “Mẹ… hức…”

Hạ Hề nhìn cậu khóc lòng liền mềm xuống, dùng cánh tay không có kim truyền ôm cậu ôn nhu dỗ dành: “Không khóc, không khóc, em xinh đẹp như vậy, mẹ làm sao có thể có thể không cần em chứ.”

Người lớn nhà này lòng cũng thật là lớn, có thể đem đứa nhỏ như vậy ném ở bệnh viện không quan tâm, nếu như bị người xấu gặp được đem con bắt cóc đi, đến lúc đó người lớn ngay cả chỗ để khóc cũng không có ấy chứ.

Hạ Hề định xuống giường đi giúp đứa nhỏ này tìm người nhà, nhân tiện hỏi thăm bác sĩ vì sao cô lại ở bệnh viện, còn có, là ai đưa cô tới bệnh viện, cô nhớ đêm qua bạn trai của bạn thân Chung Huyên lái xe, vì anh ta không uống rượu nên phụ trách đưa mọi người về nhà, cô lên xe lập tức ngủ say sau đó chuyện gì xảy ra cũng không biết.

Cô vào bệnh viện, vậy Chung Huyên bọn họ đâu, có xảy ra chuyện gì hay không?

Trong lúc Hạ Hề không biết nên xử lý ống truyền trên mu bàn tay như thế nào, mẹ Hạ liền bước vào.

“Hạ Hề, con tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?” Mẹ Hạ thấy Hạ Hề tỉnh táo, gương mặt kinh hỉ, vội vàng đi tới trước giường bệnh sờ sờ đầu cô, quan sát trên dưới một phen.

“Không có, chỉ là có chút nhức đầu mà thôi.”

“Bác sĩ nói con chỉ bị chấn động não nhẹ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được.”

“Chấn động não nhẹ?” Hạ Hề cau mày, “Mẹ, đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao con một chút ký ức đều không có?” Chẳng lẽ thực sự là uống rượu xong trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ?

“Các con gặp tai nạn xe, bị một chiếc xe tải lớn đâm vào.”

Quả nhiên là tai nạn xe.

“Vậy bọn họ không sao chứ?”

“Ông trời chiếu cố, mấy đứa cũng không có chuyện gì lớn, Tiểu Nam vì bảo vệ con cùng An An, bị thương ở cánh tay, hiện tại còn đang hôn mê, nhưng mà bác sĩ nói rất nhanh liền có thể tỉnh lại, con đừng lo lắng, An An cũng không hề hấn gì cả.” Nói đến chuyện này, Mẹ Hạ trong lòng vẫn còn sợ hãi, bị chiếc xe tải lớn như vậy đụng phải, một nhà ba người không xảy ra chuyện gì cũng coi như là may mắn, chờ chúng ra viện, bà nhất định phải cùng lão Hạ đi Ngũ Đài Sơn bái Phật.

Hạ Hề nhíu mày một cái, lời nói của mẹ cô, tách riêng từng chữ mỗi chữ cô đều có thể nghe hiểu, kết hợp vào lại không thể nào hiểu nổi, đêm qua người trên xe đều là bạn học chung thời đại học của cô, bên trong không có ai tên có chữ “Nam” và chữ “An”, cũng không có ai tên hiệu gọi là “Tiểu Nam” hay “An An” cả.

“Mẹ…” Hạ Hề tràn ngập nghi hoặc nhìn mẹ Hạ, “‘Tiểu Nam’ với ‘An An’ là ai vậy? Chung Huyên bọn họ đâu rồi? Không có chuyện gì chứ?”

“… Con nói cái gì?” Mẹ Hạ sửng sốt một chút, không phản ứng kịp, “Hề Hề, con nói cái gì vậy?” Liên quan gì đến Chung Huyên chứ?

“Bà ngoại…” Nãy giờ vẫn luôn ngồi bên cạnh ngoan ngoãn không một tiếng động, tiểu shota đột nhiên nhào vào ngực mẹ Hạ, khóc lóc nói, “Bà ngoại, mẹ không cần An An, mẹ nói mẹ không quen An An.”

“Bà ngoại?” Hạ Hề khiếp sợ trừng lớn hai mắt hét lên, “Cái gì mà ‘bà ngoại’?”

Hạ Hề tiếp nhận kiểm tra của bác sĩ hơn một giờ sau đó nói chuyện cùng với Mẹ Hạ, có chút không rõ.

Theo như lời của mẹ Hạ, cô năm nay đã 28 tuổi, không chỉ kết hôn, mà còn có một đứa con.

Cô rõ ràng vừa mới tốt nghiệp đại học, tính toán đi nông thôn Tây Bắc dạy học một năm, sao lại có thể chỉ uống một bữa rượu tỉnh lại liền biến thành phụ nữ đã kết hôn, lại còn là mẹ của một đứa trẻ bốn tuổi?

Trời đất chứng giám, cô ngay cả bạn trai còn chưa từng kết giao, sao có thể lấy chồng, sinh con chứ?

“Hề Hề, con nhìn xem, con biết ba sao?” Ba Hạ nghe được tin tức, từ phòng bệnh khác chạy tới, thật cẩn thận cầm tay Hạ Hề, thực sự sợ con gái bảo bối của mình trả lời lại một câu “Ông là ai?”.

“… Ba, con tất nhiên là biết ba rồi.”

Mặc dù biết ba Hạ, nhưng trong lòng Hạ Hề lập tức rơi lộp bộp, vừa rồi chỉ mải nói chuyện với mẹ Hạ, chưa kịp nghĩ đến chuyện khác, hiện tại mới phát hiện, kiểu tóc của mẹ Hạ cùng ba Hạ đều thay đổi, hôm qua mẹ cô còn xúng xính đi làm tóc xoăn, hôm nay lại biến thành tóc thẳng, tóc đen biến thành màu nâu đỏ.

Còn có ba cô, hôm qua đưa mẹ đi làm tóc, cũng đi theo nhuộm tóc đen, như thế nào hôm nay hai bên tóc mai lại lốm đốm trắng, cũng không thể nào là một đêm bạc đầu đi.

Hạ Hề nhận ra điều này, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn, nhịn không được nhìn qua tiểu shota đang khóc thút tha thút thít trong ngực mẹ Hạ, trong lòng càng luống cuống.

“Ba mẹ, bác sĩ, mọi người chắc chắn là nghĩ sai rồi, con không có mất trí nhớ, con còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn.” Hạ Hề cố gắng ổn định lại tinh thần, “Ba con tên Hạ Đức Dịch, mẹ là Ninh Giai Văn, trường tiểu học là Tiểu học Thực Nghiệm ở trên đường Kiến Thiết, sơ trung (*) là Trung học phụ thuộc Thực Nghiệm, cao trung (*) là trường học tốt nhất thành phố Nhất Trung, con thi đại học được 587 điểm, mọi chuyện con đều nhớ rõ, rất rõ ràng, cho nên, con thật sự không hề mất trí nhớ.”

(*) Sơ trung: cấp 2.

(*) Cao trung: cấp 3.

Ba Hạ mẹ Hạ nghe Hạ Hề nói cặn kẽ như vậy trong lòng đột nhiên sinh ra một chút hy vọng, đưa tiểu shota khóc đỏ con mắt trong ngực về phía trước: “Vậy Hề Hề, đây là ai?”

Hạ Hề thấy tiểu shota đang đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm cô, theo bản năng rụt về phía sau một chút: “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, con chỉ vừa mới tốt nghiệp, con thực sự chưa từng sinh con, cuộc sống tươi đẹp của con còn chưa bắt đầu, sao mẹ có thể đưa cho con một đứa bé lai lịch không rõ ràng như vậy chứ.”

Ba Hạ mẹ Hạ nhìn nhau một cái, sau đó cùng bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Hề mơ hồ nghe được mẹ Hạ hỏi: “Bác sĩ, con gái của tôi như này rốt cuộc là bị làm sao? Trí nhớ của nó có thể khôi phục lại không?”

. . .

“Mẹ…” Giọng nói mềm mại vang lên, “Mẹ, con là An An…”

Hạ Hề một hồi đầu váng mắt hoa, có thể là cách tỉnh dậy của chính mình không đúng lắm, sau khi ngủ một giấc dậy tất cả sẽ quay lại bình thường thôi.

Ba Hạ mẹ Hạ trở lại phòng bệnh thấy Hạ Hề đã ngủ rồi, vì vậy mang theo An An đã khóc đến hồng cái mũi đỏ con mắt ra khỏi phòng bệnh, An An bám lấy tay nắm cửa phòng bệnh không chịu đi: “Bà ngoại, có phải mẹ không cần An An nữa không?”

“Sao có thể chứ, mẹ chỉ là bị bệnh.” Mẹ Hạ ngồi xổm xuống trấn an An An, “An An sau khi bị bệnh rất khó chịu đúng không? Hiện tại mẹ cũng rất khó chịu, cho nên chúng ta không nên quấy rầy mẹ, bà ngoại mang cháu đi thăm ba một chút được không?”

Nghe được muốn đi tìm ba, An An mới buông lỏng tay nắm cửa, trước khi đi lại lưu luyến ghé vào khe cửa nhìn Hạ Hề ở trong phòng một chút.

Ba Hạ mẹ Hạ mang theo An An đi tới một phòng bệnh đơn khác ở đầu bên kia hành lang.

Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ – Túy Hậu Ngư Ca

Tên khác: Cuộc sống của ba mẹ sau khi mất trí nhớ

Tên gốc: Ba mẹ mất trí nhớ sau nhật tử

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

Editor: Ling

Nguồn convert: wikidich.com

Số chương: 52 chương + 3 ngoại truyện

Tình trạng: Đang tiến hành

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, hào môn thế gia, đô thị tình duyên.

VĂN ÁN

Hạ Hề mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại đối mặt chính là một cậu bé gọi cô bằng mẹ, còn có một người… chồng giống cô đều mất đi trí nhớ?

Mất trí nhớ, loại đồ chơi này còn tổ chức thành đoàn thể luôn sao?

An An: Ba mẹ cùng nhau mất trí nhớ, làm thế nào bây giờ? Online chờ, rất gấp, mau mau tới cứu đứa nhỏ.

Phó gia tổng tài mất tích mấy năm đột nhiên trở lại, trên ngón áp út mang nhẫn cưới, trong tay còn dắt theo bé trai nhỏ dáng dấp giống hắn như đúc.

Vây truy chặn đường vài tháng, cuối cùng cũng có thể phỏng vấn trực tiếp hắn: “Xin hỏi Phó tiên sinh kết hôn rồi sao?”

“Chưa.”

Phó Nam Cẩm đột nhiên đối mặt với máy quay của phóng viên: “Hạ Hề, ngày mai 8 giờ, gặp ở Cục – Dân – Chính, nếu như không nhìn thấy em, tự gánh lấy hậu quả.”

Chỉ qua một đêm, tất cả mọi người đều biết Hạ Hề đang bị vị Phó gia tổng tài thần bí kia bức hôn.

ღ MỤC LỤC ღ

❀ CHÍNH VĂN ❀

Chương 01  Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07

Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14

Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21

Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28

Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35

Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42

Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49

Chương 50 Chương 51 Chương 52

❀ NGOẠI TRUYỆN ❀

Chương 53 Chương 54 Chương 55


Pii có lời muốn nói: Khai hố nèeeee! U mê Túy Hậu Ngư Ca mà thấy ít người edit truyện của bả quá nên bắt tay vào edit. Edit vì đam mê thôi chứ chả chuyên nghiệp gì cho cam nên cả nhà có thể tự do góp ý nhưng đừng chửi editor là được, tui chỉ là một cu nhang mỏng manh yếu đuối dễ bị tổn thương (ಥ ̯ ಥ). Dùng tạm ảnh ở truyện gốc làm ảnh bìa, bao giờ có thời gian sẽ des lại sau (◡‿◡)